Thứ Tư, 16 tháng 11, 2011

nhìn lại những biến cố lớn of đời người và family

1 . 1986 ra đời - giấy khai sinh ghi rõ - 39 Hàng bè - bà ngoại là tư sản - số SPLT đào hoa đóng mão - xinh đẹp rạng ngời 2 . 3. 4. 5. tuổi đi múa may quay cuồng đủ cả , nhưng mình tự khâm phục mình thưở đó nhất ở điểm mình khỏe kinh khủng dù có bị lôi đi đâu chăng nữa , học vẽ cùng bạn Trang nhà bác Liên , ở nhà cùng Chi 6 tuổi đi học lớp 1 cùng cái Phượng và bạn Dương Linh 1C lớp 2 bị thuyên chuyển công tác về lớp 2G - từ 2C sang 2G phải nói là cú shock đầu tiên với mình :)) vì cứ hoang tưởng mình học dốt nên bị thuyên chuyển công tác . em ra đời - nhà nghèo đã nghèo càng nghèo , may chưa chết đói , mẹ bảo thời này do giữ quỹ của trạm y tế nên đủ ăn . lớp 3 gặp cô Vũ Thủy giáo viên lớn của đời mình - cô làm mình tin rằng mình sáng dạ và rất giỏi văn . lớp 4 , lớp 5 vẫn vậy giỏi đều tham gia các hoạt động trường lớp đều , nhà ở nguyên Điện Biên Phủ , bà ngoại ở với dì khá ổn thỏa . Lớp 5 bố bỏ đi , mình đỗ chiên văn trường điểm , đời lầy lội vì nghèo . mẹ cãi nhau với hàng xóm quá ác nên phải chuyển nhà lịch kịch suốt từ lớp 7 đến lớp 9 thi cấp 3 chả ra cái đít gì cả nên vào học Nguyễn Trãi - trượt CVA vì chẳng rõ học nhiều học giỏi mà làm cái gì . nếu được thi lại chắc chắn sẽ học chuyên anh và chuyên ngữ , học cách tự lập vì dù sao chẳng dựa được vào ai ngoại trừ chính mình . Năm 18 tuổi đi xin việc bị nó đuổi thẳng cổ ra khỏi cửa hàng - năm này thi tốt nghiệp và tiếp tục nhìn thấy những điều chướng tai gai mắt từ gia đình và nền giáo dục . Vẫn chưa biết nấu ăn và không thể độc lập cũng chẳng kiếm ra xu rách nào . Đến năm 18 tuổi học tiếng trung tại MSA quyết tâm học china cho quên vietnammit' và để tự lập , độc lập , chăm sóc bản thân và gia đình . Năm 1 ổn , năm 2 cũng ổn tằng tằng là khổ như nhau đến năm 3 suýt vào 1 công ty của Đài làm việc công ty có bạn Lâm Tĩnh Di và dạy học cho em Thìn - gặp em Đức Anh Dê Vàng - về khóc như mưa sao người ta giàu thế - giàu thật , tháng trả oshin 8 triệu , đóng tiền học cho con 10 triệu miễn hỏi vì sao lại giàu . Ra trường , bà còn cả một mẹ già 92 tuổi cần phụng dưỡng mà chúng nó dọa giữ bằng bà , bà điên quá , những gì các bạn dạy mình có nghĩa lý gì đâu khi ra đường gặp tây gặp tàu là á khẩu cả đám . Uất nghẹn . 2008 đi thực tập lên kế hoạch đi china thì nó đổi mình ngồi trong văn phòng hoàn thành thủ tục hộ chiếu - bà ngoại vào nam , đời mình xuống dốc từ đó . Trong đó mình thấy khốn nạn nhất phải kể đến con bé lớp trưởng chiên văn ấy . Khổ - tài năng làm gì - xinh đẹp làm gì - thông minh - năng động làm gì cho đời nó ghen tị . Năm 2008 thì thế nhé - hỏi Viễn và Giang thì biết , năm nay con Chi về nước , cả nhà xúm vào so sánh , chị ta nước mắt nuốt vào trong , mẹ kiếp lừa bà đi học đại học , để bà sống không dám ngửng mặt lên nhìn thiên hạ mà cũng có để làm gì Chẳng có cái gì luôn - ko máy tính - ko xe máy - ko thư viện - nothing - cuộc sống của người đấy à . Cuộc sống của cô gái 18 tuổi trôi qua đầy nước mắt - kinh khủng . 7 năm trước - cuộc sống sao quá đỗi ngặt nghèo với mình . Lúc đó mình vớ được đúng một cái phao đó là tiếng trung - nhưng ra trường thì sao . Mình gặp đủ hạng người - bọn con buôn china , bọn tại chức ranh con , bọn xuất khẩu lao động xin được tí tiền tư bản vênh vênh váo váo , bọn học trung tâm miệt mài tự vươn lên làm người . Tởm kinh hoàng . Số tiền lớn nhất kiếm được là vào năm ngoái khi làm cho công ty kinh doanh thiết bị gốm sứ 6,7 triệu gì đó khi thu được 200 triệu , chẳng gửi cho bà được tí nào , chẳng gửi cho mẹ được chút nào , chẳng cho bố cho em được tí nào mà cũng chẳng tiêu được chút nào cho bản thân . Năm 2008-2009-2010 thật là chuỗi kinh khủng . 2001 - 2004 Ntrai cũng chẳng sao . 1997-2001 cũng rứa trong khi con nhà người ta được lo đầy đủ từ vật chất đến tinh thần , mình học chuyên văn đến cái xe đạp mới đi đến trường cũng không có - tủi thân . Cả ngày lo nhà thiếu tiền , bố mẹ cãi vã chuyển nhà - ôi kí ức kinh hoàng . Tuổi thơ là chuỗi ngày trong trẻo nhất - không tiền nong , ko bạn bè xấu chơi , ko cạnh tranh điểm số bằng cấp - ko quan tâm đến bố mẹ mà cũng chẳng có tiếng trung , chẳng có đài loan , chẳng có xuất khẩu lao động , chẳng hộ chiếu , chẳng kinh doanh , chẳng thi lại , học lại chẳng máy móc , chẳng xây nhà , chẳng đất đai , chẳng xe hỏng , chẳng tắc đường , chẳng muộn thi , chẳng tìm việc , chẳng thất nghiệp , chẳng zhong guo tong mà cũng chẳng yue nan qi gai :). 24 thất bại gần như toàn tập trong vị trí nhân viên kinh doanh , đầy đứa khốn nạn bảo mình bị đuổi việc - gớm ghiếc - mà nó cũng có gia đình đấy - cũng có ông bà bố mẹ anh chị em chồng con đấy . TS hãm thế không biết .Chả mua được cái gì cho mẹ , năm 2008 thì phụ đạo được cho em để cháu vào Phan đình phùng thoát kiếp Ntrai - à con lợn ấy thấy mình vào NT thì lấy làm khinh bỉ lắm ấy - lũ ỉn . Ở NT mình lại gặp thêm một số means gal bad boy khác - kinh dị khủng . đầy đứa 1 là ghen tị với quãng time học đại học của mình . vào đại học chưa gì đã bị các bạn Giảng viên phủ đầu đến tận khi ra trường cũng bị chúng nó xém chút dọa giữ bằng năm 2 gặp bạn Quân phát xít còn năm 3 đi dịch đến cái cờ lê cũng đếch biết mà đâu phải lỗi tại em lười or dốt - tiếng anh thì đừng hỏi vì sao ngu . Mệt . Đời quá mệt . cuối năm 2010 đầu 2011 đánh dấu bằng cột mốc 500 triệu em thật ko thiết sống nữa đâu - gửi cho bà , em , bố , mẹ ít tiền rồi điên mẹ nó luôn :))) . khổ tôi đã làm gì nên tội để cái cuộc đời này nó hành hạ một cách kinh khủng thế nhỉ . Năm 2011 thì còn dở hơi ăn cám hấp hơn . Thật quá là thích đi . Khổ thời điểm ở MSA khổ theo một kiểu khác thường xuyên chết đói đi học + nhục vì thực ra béo đỗ đại học - học tiếng trung đến hoa hết cả mày mắt mong có ngày đi xin tiền hội tàu đài thế mà là lá la . Quá đang đéo chịu được là cái thưở 22 ấy - chịu hết nổi , mình học thì giỏi - thế mà bắt mình học lại dịch - điên , mình chờ ngày có tiền để chăm bà mà bắt bà ngoại ta vào nam - ôi thế là uất hộc máu cả gia đình lẫn nên giáo dục khốn nạn . May ra trường tốt nghiệp và em mình cũng vào PĐP nhưng mình lại đoạn tuyệt với china từ đó . Các bạn hại mình ra nông nỗi ấy , chắc thấy vui lắm . Nhưng mình yên tâm là các bạn chẳng thoát được quả báo đâu - thưở ấy Dương hơn mình 1 khóa vào làm VP - đại diện . Nói chung mọi người đi làm hết còn mình chẳng thiết tha gì cuộc đời . Khủng khiếp nhịn nhục đến 22 năm cuộc đời . Nhớ năm 18 tuổi thế chứ - gia đình quá tuyệt vời đã gần như đẩy mình vào chỗ tuyệt vọng - suốt 4 năm đại học cũng vậy . Và thậm chí cả đến khi ra trường . man life .

Thứ Năm, 6 tháng 10, 2011

lần này nhìn lại những cột mốc lịch sử

mất lap rồi , em này đã bao lần vào sinh ra tử với mình . Nhưng cách có được em cũng là chuyện dài kỳ không muốn nhớ , cả cái cách có cái máy tính đầu tiên cũng là chuyện dài kỳ không muốn nhớ . và cả 2004 cũng là câu chuyện không muốn nhớ cả 2001 cũng là câu chuyện không muốn nhớ

Thứ Tư, 5 tháng 10, 2011

Quy tắc để sống hạnh phúc

1. ko so sánh - live your life - mình đang định nuôi gà 2 . kiên trì với con đường của mình - năm sau sẽ tiếp tục học thạc sỹ sau khi đã ổn định vụ văn bằng 2 - mình đã dần lấy lại được cân bằng sau những cú shock và vấp ngã - chậc chậc 11/7 --- 11/8 21-8 : đi làm cho vui , ko vui nên bỏ - Jingyi cũng chuối của nó . 7-9 : bỏ luôn ko cần lương 8-9 bắt đầu một sự vụ khác 13-9-2008 ---- 13-9-2011 : đây là những tháng ngày cực khổ sở vì không có bà ngoại bên cạnh , không có trường lớp cũng chẳng có thày cô bạn bè nào sất được vứt vào một thế giới muôn mặt đồng tiền - đồng tiền xương máu : tập 1 - bởi nó chẳng coi tài năng - kiến thức - sức khỏe - sắc đẹp là cái quái gì cả ... trừ anh . 12-9 : đóng tiền ---1,2 xót đứt ruột 13-9 : bắt đầu đi ôn 20-9 : bắt đầu nhận bài dịch từ IC không tin được người bạn tốt nâng ta ngay cả khi ta không hề mở miệng nói gì về những hiểm nguy và ... mà mình đã và đang phải đối mặt giời thương :(( - bạn tốt của tôi ơi . Sau 3 năm ta lại dịch , và lại đi thi triết , có ai tin được không . Bạn tốt của tôi ơi , bạn thật quá tốt và dũng cảm - vì trong khó khăn , thử thách ta vẫn có nhau . Kun nan zhong zhong mà ta vẫn có nhau , ngay cả khi ta trên đỉnh cao lẫn vực thẳm 21-9 kết thúc ôn tiếng anh trình a , tiếc tiền ko ôn triết 30-9 : kết thục với giời mưa bão và apply hồ sơ 4-10 : xong một ngày . Lại ôn triết lại nhớ vụ thi điều kiện . 7/ 2004 - 7/2008 : những tháng ngày này cũng không khá hơn đâu . 1997 : xa rời tuổi thơ học chuyên văn và tha hồ đối mặt với các loại bằng cấp và loay hoay xử trí với lòng ghen tị . Hãy bằng lòng - chấp nhận và đối mặt với tất cả những gì mình có và đi lên với tất cả những khả năng của mình , đầu tiên : hãy ăn thật no :) 2001 : cuộc đời bắt đầu xuống dốc chỉ đơn giản vì chế lan viên , vì chuyển nhà và thiếu tiền . 3 . thử thách bản thân - cuộc đời không có thử thách là một cuộc đời vứt đi

không sao , vì bà cháu sẽ làm tất cả

vì bà mà cháu bỏ đi tất cả thì vì bà cháu cũng có thể làm tất cả được .

chả nhẽ lại đi buôn

không đi buôn , sau khi rời Glis trong nỗi đau ngày cuối năm thất thểu với việc mất 500 triệu nàng đã ra sao . Nàng không sợ phải đối mặt với chuyện lại thất nghiệp , lại tìm việc , nàng trăn trở với chuyện ts tại sao tại sao mà chúng nó kiếm được những 500 triệu cho một đơn hàng , nó xây được nhà máy đá granite còn nàng - nàng thì sao . Thế là nàng suy nghĩ phát bệnh cả lên . Quyết tâm đi ... bán bia =))=))=)). Nàng thấy mình khổ tâm quá đỗi mà không nói được nên lời . Không sau khi quyết tâm đi bán bia , nàng nghĩ sang chuyện sẽ mở khách sạn nhà nghỉ vì qua 1 năm ở nhà nghỉ nhiều hơn ở nhà - nàng bị thích... nhà nghỉ , ước gì ngày nào cũng được ở nhà nghỉ chứ không phải là ở nhà :D . Sau việc quyết tâm đi bán bia nàng lại nghĩ đến chuyện phải đi học - đúng thế - tại thần tượng chia sẻ với nàng một tấm gương đất Đô Lương - nàng trộm nghĩ lèo mẹ , mình đã có khi còn vượt khó học tập còn hơn cả thằng ku con ấy . Thế sao bây giờ lại bỏ cuộc , nàng những chẳng đã mơ ước trở thành một Zhong guo tong - zou bian zhong guo và làm nv lao ban đấy sao . Bỏ cuộc là hèn rồi , bỏ cuộc là đáng cho vào vạc dầu nấu lên với cả dầu ăn Neptune kèm dầu tường an cho thêm nước sốt BBQ , thế là nàng lại đi học . và 4 ngày nữa nàng sẽ thi . Lạy chúa . nàng bắt đầu đi học vào ngày 12-9-2011 chính xác là đóng tiền học vào date cuối cùng hớt hơ hớt hải chạy sang hanu để đóng tiền cho lão Hùng hói - đếch nhớ có hói không nhưng đại để nàng bị ám ảnh vì Dũng hói Trung Đô nên nàng ghét những lão hói . Nhắc đến Hùng , nàng lại nhớ ra Hùng chất Trung Đô , người đã chia sẻ với nàng sở thích âm nhạc , khổ , mãi mới nhớ ra là mai cơn lăn lông lốc đã từng hát những ca khúc nào , dạo này nàng xôi thịt lắm , nàng nhớ mỗi giá thịt nhợn tăng bao xiền sau tết , giá xăng , giá điện bị nhà nước chi phối ra làm sao ... chịu chả nhớ nổi một giai điệu sơ sài của celion dion hay cái thổ tả gì gì ấy . Chứng tỏ ngày xưa nàng rất tư sản . Mà sáng sớm trước khi đi học , nàng còn phải vòng quanh mấy cái bệnh viện ghẻ ghẻ của chúng ta để phát cái này cái nọ Hừm - thật là .Bước vào lớp , mắt mù dở ( vì cận và đói hoa cả mắt lên ) nàng nhìn giáo viên dạy lớp văn bằng 2 đầy ... hằn học .

câu chuyện kiếm tiền và câu chuyện làm chủ .

just wait a minute

Chủ Nhật, 28 tháng 8, 2011

tổng kết

năm mình học cấp 2 , mình vẫn nhớ Hịch tướng sĩ điên đảo năm học cấp 1 thật vui - ko ai đè nén ai cả , chỉ có điều chưa bao giờ học giỏi toán một cách xuất sắc nên miễn thi vào chuyên Toán Trưng Vương đến năm cấp 2 thì đúng như Dư em bảo , ko thi chuyên toán và chuyên anh là một điều sai lầm lớn của cuộc đời , đến những năm cấp 2 nghĩ đến giờ và giờ này đầu năm vẫn thấy đau lòng - nhớ Hải Yến , Hồng Dương , Phương Liên và Thúy Xồm ... cấp 2 gia đình mình cũng kinh khủng , vẫn kinh khủng từ trước đến giờ - nhớ vừa đỗ cấp 2 xong thì có đứa bỏ nhà ra đi , mình phải abc ... đến khi 8-9 thì abc ... nếu biết tự lập từ thưở đó , có lẽ chưa chết đến cái mức này - lên đến cấp 3 thì mình chửi rủa bản thân cho suốt 4 năm học đại học - đỉnh cao cong tou zai lai . Đã bảo ban đầu không muốn đi học đâu và lớp 12 - năm 18 tuổi có quá nhiều thành phần thù địch mà một con bé 18 tuổi không đỡ nổi , sao chúng nó ác thế - và sao bố mẹ cũng lại ác thế - thật là nồi đậu nấu dây đậu . đến 4 năm đại học chằn chẵn thì khỏi nói nhé . Ra trường thực tập cho một công ty du lịch có cái cửa hỏng 3 năm về trước cứ gọi là vui như nghé - tưởng được đi china đến nơi , rút cuộc về nhà ôm máy tính . trong khi bạn Lành thì vào đâu đó - bạn Viễn Neptune đi thực tập vẫn nhắn tin hỏi mình - bạn Giang phó phòng - bạn Hải Yến giảng viên ... 2008 - những tháng ngày tươi trẻ đến 2009 trả thù cho cái sự kìm nén suốt 4 năm ấy là một bục phát cực lớn - ngẫm đến giờ vẫn thấy muốn cry - dịch 5,5 là khó nghĩ rồi , bị dọa giữ bằng là khó nghĩ rồi . rồi đi làm một bà chị hơn mình 2 khóa gthiệu thật nan giải những dây đậu nấu quả đậu . năm 2010 thì còn nan giải hơn suốt tháng 3 cho đến tháng 7 thử nghĩ xem mà cũng đau đầu thật đấy . Nhớ bà Hằng ..... nhớ câu chuyện ban đầu của Glis và đến tận ngày cuối cùng nữa - em Hường - chị Hương và mình . ôi 500 triệu và một cái tết quá vui . Đến giờ phút ấy đã thấy chán ngán lắm rồi - ko chả đợi đến khi ấy - 4 năm bò ra đường đi học Hà tây mà mang tiếng học chui nổi tiếng mà đếch bao giờ được học bổng - bị giữ bằng và thiếu thốn đến độ không có cái máy tính riêng mà dùng là đã điên lắm rồi . nhớ năm thi đại học nữa chứ ước gì trượt - đỗ mà để đổi lấy những ngày nhịn đói đi học thức khuya dạy sớm - sao tôi khổ thế hả trời - hôm nay đi con xe 17 nhớ đúng mấy năm về trước mà leo lên xe này xong đi thẳng xuống nội bài ngó nghiêng nhớ đến năm ngoái từ Quảng Nam về 2h sáng cửa mở kẽo kẹt . Nhớ con 9 nghe học kì 2 năm thứ nhất và con 9,5 nói kì cuối cùng sau đợt thực tập . Nhớ bác nào ấy , bạn gì ấy khoe con trai học ở bển mất 100m tháng tủi thân xinh viên tháng xin không quá 180k và 50k vé xe bus lúc nào cũng thấp thỏm học bổng và gần như phát điên lên với Yue ya , với xe máy học , nhà nước pháp luật và giáo trình cách xa thực tế cả cây số cả báo cáo khoa học , học sinh giỏi dẫn hụt và dạ hội dẫn hụt . Vui không . nhớ năm 18 tuổi lao ra khỏi nhà như con điên , cả ngày vùi mình học nọ học kia , đến độ Giang call cho em bảo giờ thấy chinese là tôi vồ lấy . Đấy cái nghề này nó bạc bèo thế đấy . cho đến năm 2011 yêu dấu . Nhớ tết nhất chỉ gửi vào cho bà đúng 1m bố 500k mẹ 500k em 200k trong khi trong khi trong khi bạn bè cùng khoa làm ở Canon tết nó được thưởng 30m , có cái đau xót nào hơn không mà ngày xưa nói về chuyện học hành thì đã kém ai chứ . Nhớ Giang , thấy buồn thui thủi tủi thân thui thủi , đi học đại học đã tủi thân lắm rồi , học cấp 3 cấp 2 đã tủi thân lắm rồi giờ đến đi làm cũng chả yên thân chả biết sau này học lên đến thạc sỹ thì còn thế nào nữa đây - why life is so hard on me .