Thứ Sáu, 19 tháng 8, 2011
trước 15 trước 2001
mình vẫn sống sống vật vờ không mục đích
3 năm sau
và 18 tuổi - cột mốc lớn của đời người là đây - tiếc là nó không diễn ra sớm hơn - mình thề chuyên văn chỉ là trò ru ngủ các bạn thích danh hiệu thôi . Ngu ngốc và phi thực tế .
mình đam mê tuổi thơ của mình và of course là sinh viên dù vừa khổ vừa nhục - đúng là khổ nhục kế .
tổ sư - khổ nhục kế cũng không thành ấy chứ .
if u can handle my worst then you sure don't deserve with my best
http://www.vietnamworks.com/jobseekers/jobdetail.php?jobid=315462&a=fromsearch
đúng là trò hề - mình đang nghĩ đến yi bi da .
loanh quanh luẩn quẩn cũng chỉ là làm thuê thôi - dù sao cũng mệt mỏi lắm rồi - kiệt sức từ năm ngoái - cũng có thể là từ 2009 cũng có khi là từ 2008 sau 4 năm kiệt sức đi đi về về ở Hà tây mù khói cũng có thể là từ mấy năm trước đó - 3 năm trước đó kiệt sức vì yêu đương 1 kẻ nào đó
cũng có thể là 4 năm trước đó ôi hội chứng điểm số và bằng cấp .
ôi tôi nhớ tuổi thơ của chính tôi - tuổi thơ có cánh diều - có trốn ngủ trưa đi bêu nắng - có nghi thức đội - có các cô giáo xinh hiền đáng mến - có cậu bạn Tùng Dương dễ thương - có em bé hay khóc nhưng xinh xinh - không cần nhiều tiền và vì lúc đó ta còn bé tí - tuổi thơ hay xuống bà ngoại chơi , tuổi thơ nhà phố Hàng hay tự đọc chuyện cổ tích một mình ,
1997 haiz , chia tay tuổi thơ thật buồn . Đời còn bao nhiêu ngày buồn nữa nhỉ .
everything i want to do is just more like me and less like you .
Theo đúng dự tính năm ngoái thì năm nay sẽ bay vào thăm bà và have my own china tour mang tiếng học chinese được 7 năm đi làm tính đến nay là được 2005 - 2011 6 năm không kể thời gian ủ mưu ...
life is so hard right .
À mà không được cái mình có cái đam mê suốt đời mà đến giờ vẫn đeo đuổi được là đọc sách - bao gồm bịa sách và vác sách vào WC đọc trộm vía tỉ năm rồi chả thay đổi gì .
wo zai zhang da
http://video.google.com/videoplay?docid=4896792202188647470
năm 2009 có gặp em Trang Tây ở Quán thánh - nhớ .
7 năm về trước
nhớ hơn cả là 10 năm về trước khi chúng ta mua đất mua nhà vay tiền ....
you're ruin my life
nhớ hồi nhà còn ở Điện Biên , sáng sáng đi bộ đến trường trong cái ánh sớm tinh mơ của Hà nội - trong lành làm sao .
15 tuổi ta mất nhà , mất tuổi thơ hồi đấy cũng đã chuối rồi - ít có tâm trạng học hành lắm .
99-2000-2001 chuyển nhà , con dại cái mang , cái dại ai mang .
2001-2002 yêu ừ yêu thật , hồi đấy mình học vẫn ngon hơn mặt bằng chung kể cả khi mình không học gì hơn thằng trưởng phòng là cái chắc , anh nhớ là nó chưa bao giờ được đi thi học sinh giỏi lần nào .
2002 được phong là hoa khôi NT mới sợ à không trộm vía hoa khôi khối 11 , NT học dốt nhưng nhiều gái xinh lắm , mà mình thì vẫn cứ phải mặc quần áo lấy từ chợ đồng xuân về , xấu hổ nhục nhã không chịu được mà chẳng biết làm thế nào - cái môi trường ấy cũng thật trong lành - đi đến đâu cũng có cảm giác bị ám ảnh , về nhà thì dày vò . Đến khi 18 tuổi đi xin làm thêm , đi chơi với DD mới thấy mình thực sự cần phải trưởng thành , cần được giải thoát khỏi tất cả những chuyện này .
Thế là đã 7 năm - mình đi làm thêm từ 19 tuổi thật cực nhục , học tập thì không có mạng mủng gì , có cái kính cận và USB cũng bị đem giấu đi - think twice - em nhớ Giang năm 2 bảo ngày xưa bố nó trước khi đi vác luôn cái bàn , mẹ nó van vỉ để lại cho con học - nghe đến đấy chững lại không nghĩ được gì - giờ cháu nó làm phó phòng rồi , cũng là một chút được lại sau quá nhiều thứ mất .
Còn mình cứ đi từ cái mất mát này đến cái mất mát khác từ mệt mỏi này đến mệt mỏi khác .
Tự nhiên nhớ lại con đường đã qua con đường lập nghiệp chông gai
6 tuổi đi học nhé lớp 1 , lớp 2 không tính rồi đến cấp 2 thi vào chuyên văn .
Lên đại học bảo học vì sợ đói sợ nghèo là hoàn toàn không sai đâu .
Thế mà đến năm cuối cùng của đời sinh viên 2008 mình còn bị dọa giữ bằng - bàng hoàng không cất nên lời . Thực ra mình không mở miệng xin một câu nào , định đi cô thì em Từ Ánh Ngọc trung 2 ra xin hộ thế là tiền của bao nhiêu đêm thức trắng dịch tài liệu đi ma teo , đấy là một kỉ niệm rất buồn của một Zhong Guo Tong như mình . Tiền ấy định bụng sẽ dành để mua cho mình một bộ đồ bơi để cải thiện sức khỏe còn chăm chỉ làm việc tiếp . 4 năm mình chăm hơn bất cứ đứa nào trong khoa tất cả nhờ có em bra- sport và kí ức tuổi 18 đỡ đầu . Tự nhủ từ giờ nhất định phải đứng trên đôi chân của mình - mới thấy hối tiếc chuỗi ngày trước đấy - nếu sớm biết cần tự lập cần đứng trên đôi chân mình và kiếm tiền cho chính mình , mình đã không mất quá nhiều time để yêu đương 1 ai đó - để nhận được comment cực kì ác ý của bọn cấp 3 - để không ghen tị với bạn bè xung quanh - đáng giận mà cũng rất đáng thương , để tự tin vào chính mình chứ ko tự ti như suốt cái thưở mới lớn .
Suốt ngày chuyển nhà - cãi vã - thiếu tiền ... triền miên . Phải dũng cảm và học cách đối mặt . Và đáng ra anh em nên định hướng đi du học từ bé - tầm càng nhỏ càng tốt - không nhỏ quá tầm 12 tuổi là ổn . Thật nhục , anh em không hề ý thức được điều đó
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)