Thứ Sáu, 1 tháng 4, 2011

nhà thơ ưa thích




Mưa ơi, đừng rơi nữa

Mưa ơi, đừng rơi nữa
Mẹ vẫn chưa về đâu
Chợ làng đường xa lắm
Qua sông chẳng có cầu...

Mưa vẫn rơi, vẫn rơi
Ào ào trên mái rạ
Con sông vào mùa hạ
Nước dâng đầy khó đi...

Chiều mưa càng thương mẹ
Vai gầy nặng lo toan
Gió lùa qua kẽ liêp
Mưa ngập tràn mắt em.
thưở mình gặp bác ấy - mình vẫn còn là con bé 12 tuổi mặc đồ lanh đi học thêm :)). Cute . 13 năm đã trôi qua với biết bao nhiêu kỉ niệm - buồn vui - hạnh phúc - đau đớn - hân hoan - vinh dự - nhục nhã - cuộc sống quả muôn màu .

Gà nhép của chị


Come stop your crying
It will be all right
Just take my hand
Hold it tight

I will protect you
From all around you
I will be here
Don't you cry

For one so small,
You seem so strong
My arms will hold you
Keep you safe and warm
This bond between us
Can't be broken
I will be here
Don't you cry

[Chorus]
'Cause you'll be in my heart
Yes, you'll be in my heart
From this day on
Now and forever more

You'll be in my heart
No matter what they say
You'll be here in my heart, always

Why can't they understand
The way we feel?
They just don't trust
What they can't explain
I know we're different but,
Deep inside us
We're not that different at all

[Repeat Chorus]

Don't listen to them
'Cause what do they know?
We need each other
To have, to hold
They'll see in time
I know

When destiny calls you
You must be strong
I may not be with you
But you've got to hold on
They'll see in time
I know
We'll show them together

[Repeat Chorus]

Oh, you'll be in my heart (You'll be here in my heart)
No matter what they say (I'll be with you)
You'll be here in my heart,
I'll be there always
Always

I'll be with you
I'll be there for you always
Always and always
Just look over your shoulder
Just look over your shoulder
Just look over your shoulder
I'll be there always

More lyrics: http://www.lyricsfreak.com/p/phil+collins/#share
đừng tranh giành máy tính của bố mẹ nữa em nhé >:D< . Đi làm rồi chị lại mua cho con Lap mà dùng - nhưng là để học và nghiên cứu nhé - không như chị ngày xưa nhé .
Đúng thế đấy - ta sẽ tiếp tục nuôi dạy em ta thành tài - rồi đến lượt nó sẽ cười lại vào mặt chúng mày . Liên nhép tàn lại có Gà nhép - Bá Liên xuống lại có Lý Tùng- nhà này chưa bao giờ thiếu nhân tài .

tiền

Em lấy con Netbook Samsung N148. Trông thế mà đủ cả như người nhớn nhé: CPU Atom 1.66GHz, Ram 2GB, HDD 250GB, WiFi b/g/n, Bluetooth, LAN 100/1000, 3 cổng USB, đầu đọc thẻ nhớ SD/MMC, Webcam... pin 6-cell quảng cáo 10h em chạy thực tế được 8,5 giờ lướt web bằng không dây. Giá 6,99 triệu.
đùa bạn Sam này trâu chó nhỉ - mình dùng MSi của mình mà chạy 2h wifi thôi là stop khóc thét rồi
em này là giải pháp tình thế thôi - nhưng nếu xét về mặt công nghệ thì có lẽ trong 3 năm mình đi nhanh hơn cả Steve Job ấy chứ - em này nghe tên không thuyết phục lắm nhỉ so với các dòng khác nhưng giá cả cực hợp túi tiền - đồng thời cấu hình đủ dùng nên dù sao vẫn ưng - giải pháp tình thế mà - giá 9,2m nhưng thực tế khéo chọn vẫn có thể mua được với giá hơn 8m một xíu tương đương 1 em nét bục . Quá tươm .
tính từ hồi mình ra trường

7/2008 cho đến giờ thì đúng là cứ đi làm liền xù xì được cả núi xiền rồi đấy - nhưng xiền đôi khi lại có quá ít ý nghĩa với bản thân mình - có đôi khi cũng cho phép mình trên tiền cái chứ nhỉ :D
http://www.youtube.com/watch?v=4KBmUCbGwJA
dạo này có vẻ gày xọp đi - đợt trước - ở nhà còn gày nữa - mỗi khi mình ở nhà là mình lại tự hành hạ mình về quá khứ đã qua . Khó hiểu lắm ợ .
lục được một bài thơ mình viết ngày 1/03 / 2008
Hoa vàng như nắng cỏ dường lay
Lối vắng lần theo dấu chân này
Bờ hoang một dặm sương còn đậm
nắng đã chưa về trên ngọn cây

Cây không chớt nắng , cây chừng úa
Gió tạt qua đây , gió cuối mùa
Hoa vàng không nắng , đau lòng gió
Thổi cuốn chiều hôm sương tóc bay

nhớ lớp làm thơ ngày xưa của bác Phạm Hổ - có con Xồm là nhân vật nổi bật nhất - em Trang Thủy thì thường thôi . Ôi nhớ chúng mình vẫn hay tụ tập để chơi xông phi .
Mình thuộc dạng dốt toán từ bé - không dốt lắm đâu nhưng sợ thì đúng hơn - sợ toán lắm - bệnh chuyên văn mà .
Lap - ôi hồi đấy đến nhà con Thư chứ thấy bà tũn chị nó có một con vác đi vác về mà mình dám ước mơ ấy ,rùi chị con ruồi khoe được tặng 1 con ực .Ôi trời ơi - xiền giờ là chuyên nhỏ à nhầm ý mình là có tiền mọi ước mơ đều là chuyện nhỏ sẽ tích tiền tiếp mua em ipad cho đủ bộ , hức - cứ nghĩ đến tối mùa đông mà nằm ôm ipad đọc sách - dịch sách tự nhiên thấy hạnh phúc ngậm tràn . Lấy ipad trước và galaxy sau - vốn hâm mộ steve job từ rất lâu rùi .
Cho nên thì nếu nhà khá giả thì hẵng đi học ĐH - không thì cứ đi buôn, xuất khẩu lao động ... làm giàu chả mấy chốc mà đếch phải khổ sở vật vã nhiều .
nhất sỹ nhì nông
hết gạo chạy rông nhất nông nhì sĩ
túm tắt những năm tháng học đại học như sau
đứng dậy phát biểu : khiêu vũ giữa bầy sói
giáo viên hỏi bài : sự im lặng của bầy cừu
hết tiền : bài ca muôn thưở
đường đến trường : hành lộ nan
thi viết : đôi mắt
thi vấn đáp ( i meant thi nói ) : Tràng giang đại hải
Đi làm : nhắm mắt đưa chân =))
Tốt nghiệp : Tuyên ngôn độc lập
Đi làm chưa lấy được xiền : bát cơm chan đầy nước mắt bay còn dành khỏi miệng ta .
có những điều tôi không muốn và không thể và không thích chia sẻ với người xung quanh - vì tôi còn chả tưởng tượng được - chả tin được mình đã trải qua - nữa gì là họ những con người xa lạ kia - cho nên tôi chọn giải pháp im lặng - đi theo con đường mình chọn và no hear no see no care chứ không phải là zhuang sha nhá .
nằm nghĩ - tự mỉm cười với chính mình - hâm thật - tranh cãi - tranh cãi là chiện cực kỳ vớ vẩn luôn .
ôi ê mỏi thật ấy - ông mình biết chuyện mình bỏ yoga --> cháu phải đi tập chứ - biết việc mình bỏ làm ---> phải đi làm chứ .Ông mình rứt vĩ đại - vĩ đại sau bà mình - nhưng những lời khuyên của ông với mình cũng chỉ mang tính tham khảo thôi - mình rất biết mình đang làm gì - phải làm gì và vì sao làm vậy

mạng xã hội và ảnh hưởng

chúng ta có mạng xã hội từ đời nào nhỉ - không rõ nhưng nó đã đang và sẽ đóng một vai trò khá quan trọng - ngày xưa chỉ viết nhật ký là hết đất - tớ thích viết nhật ký từ thưở mới đi học - từ tầm 9 tuổi trở đi thích lắm nhớ hồi đấy có báo thiếu niên í - mình và ánh cứ hì hụi bàn nhau sáng tác chuyện cười cho bọn nó để lấy nhuận bút :D - cool
"Dance likes there's no tomorrow".

Samsung Galaxy Tab 10.1

Samsung Galaxy Tab 10.1 and 8.9 Prices and Release Date Revealed
Under: Tablet PC
Date: March 24th, 2011







For the Android faithful out there that have been waiting to get their hands on the two now Samsung Galaxy Tablets, the Samsung Galaxy Tab 10.1 and the Samsung Galaxy Tab 8.9, the prices and release of those Android tablets has now gone official.

According to an article over on Engadget, old Sammy has now gone all official with their Apple iPad 2 challengers, announcing that the WiFi model of the Samsung Galaxy Tab 10.1 will hit US streets as of the 8th of June sporting a price tag of $499 for the 16GB model, while the 32GB model will hit your pocket for 599 bucks.

As for the 10.1′s smaller sister, the Android 3.0 Honeycomb packing Samsung Galaxy Tab 8.9, apparently Sammy hasn’t given a hard and fast release date and has opted in stead to say the device will become available early summer.

However price wise the Samsung Galaxy Tab 8.9 WiFi model will command a price tag of $469 for the 16GB tablet while the 32GB version will command a price tag of some $569.

So there you have the prices for the WiFi enabled Galaxy Tabs along with June release for one and early summer release for the other, so are you of a mind to snap up one of them when they hit?

Christina Aguilera - The Voice Within

Kim Yu-Na (Hangul: 김연아, Hanja: 金姸兒, IPA: Bản mẫu:IPA-ko; sinh ngày 5 tháng 9 năm 1990 tại Bucheon, Gyeonggi-do) là một vận động viên trượt băng nghệ thuật người Hàn Quốc.
sắp bị em Kim này thuyết phục với quảng cáo samsung galaxy của em nó rồi

máy móc


giấc mơ 12 năm kể từ ngày chúng ta có MTV - sony luôn là đại gia trong lĩnh vực âm nhạc - luôn luôn đi đầu và bắt kịp .
Ngoài sony ra thì có creative - nhưng cũng đã được quảng cáo hoành tráng là bạn này không bền .
Ôi what 's the next language for me .

fighter

:D.

hị

http://www.youtube.com/watch?v=AsSjCkQnry0
rõ là quảng cáo thấy sao mà quá đỗi lí tưởng và vui vẻ sạch sẽ đẹp đẽ tinh tươm . Ôi tâm trạng tôi vẫn không hết chán ấy
Hừm có lẽ là mình sẽ tậu 1 cháu về đọc ebook - kể cũng hay và tiện nữa .

Hands on with Samsung's Galaxy Tab Tablet
Samsung's Galaxy Tab tablet is an interesting piece of hardware crippled by the fact it mostly runs blown-out smartphone applications.
By Harry McCracken, Technologizer Sep 6, 2010 12:00 am

Thursday morning at the IFA show here in Berlin, I attended a Samsung press conference and watched one of the company's executives brandish its new Galaxy S tablet. It was intriguing. But I had a much better time that evening at the Showstoppers press event, where I was able to spend some time exploring the Tab for myself.

The Galaxy Tab I tried clearly wasn't a done deal: Its touch-screen froze for several minutes then began to work again, and its browser didn't seem to want to load anything except Google. It's too early to come to any firm conclusions, but I did discover aspects I liked (the basic form factor, some of the software) and problem areas (other software).

I didn't really understand how the Galaxy Tab's 7-inch screen really compares to the iPad's 9.7-inch one until I saw them both in one place at one time. The Tab is half the size of the iPad -- more like a mass-market paperback book than a magazine. (It looked a tad chunky to me, but that was an optical illusion -- the thicknesses of the two gadgets are close to identical. Samsung uses the real estate on the edge for two SIM slots and one for MicroSD cards.)

Galaxy Tab and iPad

The Tab's compact size and trim weight (13.8 ounces vs. the iPad's pound and a half) make it a device you're much more likely to hold with one hand in Kindle-esque fashion. In theory, at least, it should be easier to use than the iPad when you're on the go. (The promotional video Samsung showed us involved busy young professionals running around town with their Tabs.)

The tablet's screen looked nice: The resolution is lower than that of the iPad (1024-by-600 vs. 1024-by-768) but the dots per inch are higher. Except for the period when the touchscreen didn't work at all, it was quite fluid -- the tablet may not have felt quite as snappy as an iPad, but it was certainly sufficiently zippy.

How's its keyboard? I've learned that it's dangerous to come to any firm conclusions based on a brief test at a trade show, but it seems to be reasonably good. The Tab is too small for the pseudo-touch typing that the iPad permits, but the keyboard layout is similar, and the keys are big enough that you can tap them without having to aim your fingers too precisely. And if you hold the Tab in portrait orientation, you can thumb-type without too much trouble, as if the Tab were a giant BlackBerry.

Galaxy Tab Keyboard Landscape

Galaxy Tab Landscape Keyboard

As seen on the Galaxy Tab, Android 2.2 Froyo looks pretty darn familiar. There's lots that Samsung has either left unchanged or tweaked only slightly, including the desktop, the sliding tray of apps, the widgets, the status bar along the top, and the alerts you can drag down with your finger.

Galaxy Tab desktop

But the company has also redone several applications to make better use of the Tab's much-bigger-than-a-smartphone screen, including the calendar, the very iPad-like e-mail, and the music app.

Galaxy Tab Calendar

Galaxy Tab E-Mail

Galaxy Tab Music App

For e-reading, Samsung has licensed three different apps: PressDisplay for news, Kobo for e-books, and Zinio for magazines.

Galaxy Tab E-Reader

Zinio shows why the Tab's smallish screen isn't a good fit for every tablet purpose: The app is all about presenting magazines in their original form, but the Tab's display is so small that I couldn't read the text on pages shown in their entirety. And when I zoomed in, text was alarmingly grainy. (Zinio works much better on an iPad, where it's possible to read without zooming in and out.)

Galaxy Tab Reader

The Android Market app store is onboard the Tab: I downloaded and installed one piece of software (TIME's app). It ran as expected but didn't take advantage of the Tab's large screen-it looked like what it is, which is a stretched-out smartphone app rather than a tablet app.

Which brings me back to my biggest concern about the Galaxy Tab: It's an interesting piece of hardware, but it can't live up to its potential if it mostly runs blown-out smartphone applications. It wants programs that make use of its resolution and which incorporate interface elements which wouldn't make sense on a smartphone.

At Apple's Wednesday event, Steve Jobs said that there are now 25,000 iPad apps-ones that are tailored to the tablet. The best of them, such as Flipboard, are some of the most inventive software ever written. Even if the Galaxy Tab is a hit, it seems unlikely that it'll get vast quantities of applications built for it alone. It's going to take multiple popular Android tablets before third-party Android tablet apps have a shot at being even vaguely competitive with the iPad.

I hope that the Tab has lots of company before too long. For now, it looks like a decent first start...

(Full disclosure: I'm speaking on a couple of IFA panels, and the show is covering my travel costs to be here.)


For more smart takes on technology, visit Technologizer.com. Story copyright © 2011, Technologizer. All rights reserved.

See more like this: samsung, tablet pc, android
Would you recommend this story? YES321 NO86

Sponsored Links
Shop iPad Cases
Uniquely styled iPad cases. All reasonably priced.
BoxWave.com
Sprint™ Official Site
Introducing Sprint's HTC EVO™ 4G. Own It First. Available Now!
www.Sprint.com/Firsts
Remote Support Software
Assist Remote Users in Real-Time. Leading Customer Support Solution.
Remote-Desktop-Support.com
Mortgage Rates Hit 2.99%
If you owe less than $729k you probably qualify for govt Refi Programs
www.SeeRefinanceRates.com
Comments

Submit Comment
Once you click submit you will be asked to sign in or register an account if you are not already a member.
regulas says:
Sun Sep 05 10:55:46 PDT 2010


No thanks on any tablet right now, I'll keep my Macbook Pro.

REPLY
Quant says:
Sun Sep 05 11:23:16 PDT 2010


It's a good point to make about blown up apps meant for the phone. When I had my iPad, I didn't bother to use any app not specifically written to take advantage of the screen. That is in my opinion a make or break problem that must be solved. The good news is I believe Google has this in mind in Android 3.0. Many of us with higher res Android devices now, such as my EVO, feel the screen could be better used, though it is better than good right now. Perfect... No. If I got this, I'd do exactly what I did when I got the iPad. I'd specifically look for apps that too advantage. That being said, I honestly don't think it will be too hard to get to that point. Developers are creative. I'd be willing to bet they will promptly make changes to accommodate these screens. I'd even opine that I think they will do it better than Apple did. The way Apple and their developers handle the screen isn't good at all. Many of the apps have a strip or panel system that I truly hated on one side and then a larger app space next to it. It takes the whole screen, but it wasn't an ideal solution either. Hopefully now that everyone has seen it, they will not implement the same horrible concept on the Android. I'd rather see something else for the Android.

REPLY
Fred1939 says:
Sun Sep 05 12:46:45 PDT 2010


After seeing your ACRONIS thumbs up support for their back-up (mirror) and recovery, I am suspicious whether PC world endorsement is real or commercially oriented. This Acronis software somehow makes 2nd HD disappear and only recovery (from their FAQ) is to re-format the 2nd drive. Acronis apparently knew about this since 2005 and you still endorsed it.

REPLY
Midnite1 says:
Sun Sep 05 13:40:22 PDT 2010


Now, if only it had a bigger screen, it would be a serious IPad killer!!

REPLY
Quant says:
Sun Sep 05 15:14:36 PDT 2010


I don't know about the big screen size. I had two iPads. Honestly, I thought the screen was too big. It made it such that you don't want carry anything other than the iPad. This machine is half the size, which for me at least means I won't mind carrying it along with my laptop, not instead of my laptop.
The lesson learned from the iPad was that it truly could not replace, even for a few days, the need for a laptop.
I now like the idea of carrying around an EeePC 1201N netbook. After my iPad I'm on the fence more than ever. My Evo does so much already. I might just stick with the whole NetBook / SmartPhone combo for travel. I then have access to real world apps, which is what I need in the end anyway. Too many compromises with the iPad. There are less with the Galaxy, but I don't know if it will be enough to get me off the NetBook.

REPLY
thewazak says:
Sun Sep 05 18:04:44 PDT 2010


"I might just stick with the whole NetBook / SmartPhone combo for travel"
I have a feeling that after the tab novelty wears off, the "tab killer" will in fact be the old smartphone and netbook.
This is not about Apple v Android - its practicality v novelty.

REPLY
zeth006 says:
Sun Sep 05 19:28:28 PDT 2010


If they can fix any remaining load lag and get more Android developers on board creating apps that take advantage of that screen size, this would be golden.
What would be even nicer is if the industry were to agree on a a few standard screen sizes. It would bring down the manufacturing cost of tablets as more manufacturers would jump on board to mass produce tablet screens for the entire industry. So far, it's the iPad, the Archos, and now the Samsung Tab.
That said, I'd also wait on Samsung's YP-MB2, an Android-based iPod Touch challenger which incidentally unlike its smartphone and tablet counterparts doesn't have official Google support.

REPLY
kronoscornelius says:
Sun Sep 05 22:05:52 PDT 2010


Quant said
I don't know about the big screen size. I had two iPads. Honestly, I thought the screen was too big. It made it such that you don't want carry anything other than the iPad. This machine is half the size, which for me at least means I won't mind carrying it along with my laptop, not instead of my laptop.
The lesson learned from the iPad was that it truly could not replace, even for a few days, the need for a laptop.
I now like the idea of carrying around an EeePC 1201N netbook. After my iPad I'm on the fence more than ever. My Evo does so much already. I might just stick with the whole NetBook / SmartPhone combo for travel. I then have access to real world apps, which is what I need in the end anyway. Too many compromises with the iPad. There are less with the Galaxy, but I don't know if it will be enough to get me off the NetBook.
I do just fine with a Galaxy S and a EeePC 1201N. The Galaxy S takes care of most communication services, and the netbook is used for office documents and those apps you'll never find in a smartphone (IDE, Inkscape...). So I don't see the niche the Tablets are trying to take. I do like touch screens, so the tablets look like fun, but I like small so that it goes with me everywhere. With a smartphone I never have to think " should I bring it with me ? "
However, there is always the work that I will leave exclusively for a full-size keyboard, mouse and 24" screen.

REPLY
hastaluego249 says:
Mon Sep 06 04:29:12 PDT 2010


I don't think it has a chance. Contrary to phones cell service is not important in tablets. So the hole thing with Droid and Verizon is not going to work, only better apps than in the iPad will do the trick. And for that you need volume which they can only get by giving them away dirt cheap.

REPLY
samirsshah says:
Mon Sep 06 05:43:45 PDT 2010


These manufacturing powerhouses in Korea, Taiwan, China and Japan are strong in hardware but have to depend on another company for software. However good Galaxy Tab is, it will succeed or fail on the merit of its software.

REPLY
VincentWolf says:
Mon Sep 06 07:30:41 PDT 2010


I also prefer the netbook/smart phone combo. Why? Well, when I travel and stay in an area for a week or more I prefer to have access to my 28" LCD screen and I can do that with my laptop just VGA cable it up and netbook becomes a 2 screen workhorse. Try opening a spreadsheet with thousands of columns and rows with an applie iPad! No thanks!

REPLY
VincentWolf says:
Mon Sep 06 07:32:41 PDT 2010


That plus my EVO 4G via Sprint Relay has unlimited data whereas the stupid AT&T applie Ipad limits $25 to 2 GB. Then again, the EVO 4G blows the 3G out of the water and as more areas are added that DSL speed is a deal breaker for me. Especially for $30 a month. Just connect your netbook via WiFi to the EVO 4G and get 4G speeds.

REPLY
VincentWolf says:
Mon Sep 06 07:35:09 PDT 2010


Tablets are nice sometimes though--such as at a breakfast table--especially if you have a stand for it so you can view it more easily. It will be nice when they get AMLOED screeds for a tablet then power is reduced and battery life will be larger. I actually prefer a larger tablet around 12" but no one makes one yet darn.

REPLY
jsnowbordr47 says:
Mon Sep 06 10:11:18 PDT 2010


Only problem I see in the future for Android tablets is compatibility of software for each device. I think it'll be very hard for Android devices as a whole to equal iOS devices for stability, speed, ease of use, compatibility, etc.
I use an LG Ally, my friend has Motorola Droid (original). Mine is newer, but his Android device is so much more responsive. Overall it's much better experience than the Ally, but they are both Android 2.1 phones. Basically your mileage will vary with Android. And I've even seen apps on the Android store that are specifically for the Motorola Droid phones.
It's kind of like Windows and other software for it. Sure there are a basic set of requirements, but each computer/tablet is built by a different company and they do things differently. And we've all seen that slight hardware differences (video card on a computer, processor on tablets/smartphones) can make all the difference. What runs silky smooth on the Samsung Galaxy might not run as smooth on the LG (whatever they call it if they release a tablet).
While on the iPhone side, as long as you keep it in the same generation you're guaranteed that the app will run. It's just like Mac OS because Apple makes both the OS and the hardware it's easy to guarantee performance from system to system.
Not saying these Android tablets won't be good, but I don't buy all these claims of matching iOS devices. They'll never be as smooth as a whole.

REPLY
There are 22 additional messages in this thread. Click here to read them »
CISCO KNOW-HOW

Put Cisco small business solutions to work for you.
Visit the Cisco Resource Center.
WHAT KIND OF NETWORK MANAGER ARE YOU?

Take Cisco's quiz to gauge your approach.
Answer 10 questions here.


Sponsored Advertisement

Free Trial of Trend Micro™ Titanium
Download Free 30-Day trial. You will get a full version of this Trend Micro™ product that includes all of the security features of the regular product FREE for 30 days. It works on Windows XP/Vista platforms and Windows 7.

Click Here to Download Your 30 Day Free Trial
Similar Articles:

Spec Showdown: iPad 2 vs. Its Rivals

Samsung Galaxy Tab vs. the iPad: The Tablet Battle Begins

Samsung Galaxy Tab vs. the iPad: Compare For Yourself

The Apple iPad 2 Effect: Samsung Rethinks Its Galaxy Tab 10.1

Which Tablet Works Best? Apple iPad 2 vs. Motorola Xoom vs. Samsung Galaxy Tab

Samsung's New Galaxy Tabs: iPad 2 Competition
Best Prices on Laptops
Most Popular
All Categories

G560 Notebook
$433.99 and up
See All Prices

Pavilion dv6-3210us Champagne Notebook
$549.99 and up
See All Prices

Pavilion dm4-1160us Notebook
$599.99 and up
See All Prices

ThinkPad X120e Notebook
$399.00 and up
See All Prices
See all Best Prices on Laptops
See also: Best Prices on TVs, Best Prices on Cameras, Best Prices on LCD Monitors, Best Prices on Printers
Daily Technology Newsletter
Get great stories from PCWorld like this one delivered in your inbox for free!

See All Newsletters »
http://vatgia.com/home/listudv.php?module=product&iCat=6243&sort=12
i think that i need a smartphone and Tablet PC too to catch the lastest news and information and even more and more .
mình không phải nghệ sĩ nên cóc cần lăm le mấy cái máy ảnh như các bạn khác mấy cả cũng chả ưa thích gì lắm


bao giờ mà tích đủ tiền mua ô tô mới nị xe máy thế kia - toàn tiến bộ giật nùi .Hận đời một đống .http://www.vatgia.com/438/1065530/blackberry-storm-9500.html
black berry rứt hợp với các em hiện đại và hầm hố một đống như mình .
à nhớ hồi bé bạn Tùng Dương dám nói Phúc ziu với mình - hừm - mình cũng phuc ziu - hỏi thế có hiểu ý nghĩa là gì ko - trả lời : chả cần , cậu đối với tớ thế nào , tớ đối lại với cậu thế ---> nghĩ đến giờ vẫn tự thấy khâm phục mình vì điều đó .

lap

Máy tính xách tay Acer ASPIRE AS4736ZG-442G32Mn
Mã kho: 5001563
Đặc điểm chính
Bộ vi xử lý: 2.26 GHz Intel Pentium T4400
Bộ nhớ Ram: 2GB DDR3
Dung lượng ổ cứng: 320GB SATA
Màn hình: 14-inch LED
Hệ điều hành: Linux
Thông tin mua hàng
Bảo hành :
Trong kho : Liên hệ
Giá bán: 10.990.000 VND (giá đã bao gồm VAT)

Thông số kỹ thuật
Miêu tả sản phẩm
Người dùng đánh giá
Product Name
Acer Aspire As4736ZG- 442G32Mn (LX.PA40C.016)
Microprocessor
2.26 GHz Intel® Pentium® processor T4400
Microprocessor Cache
1 MB L2 Cache
Memory
2048MB
Video Graphics
NVIDIA® GeForce® G105M (512 MB of dedicated DDR2 VRAM)
Hard Drive
320 GB
Multimedia Drive
DVD RW +/- Double Layer
Integrated
Webcam
Display
14" LED Backlit
Fax/Modem
High speed 56K modem
Network Card
Integrated 10/100 Ethernet LAN
Wireless Connectivity
802.11a/g
Keyboard
101-key compatible
Pointing Device
Touch Pad with dedicated vertical and horizontal Scroll Up/Down pad
PC Card Slots
One ExpressCard/54 slot (also supports ExpressCard/34)
External Ports
5-in-1 cardreader, 4 USB 2.0, CIR port (hồng ngoại), VGA port, HDMI™ port,
http://www.bestcarings.com.vn/may-tinh-xach-tay_dm182.html&min=10000000&max=12000000&filter=,&page=1
cả núi lap nhãn hiệu ngon - giá cả cũng phải chăng vô cùng - hơi tiếc cho cái sự mua sớm mà lúc ấy cũng chả có lựa chọn nào khác ức vcd . Buồn .
Mọi sự quả không như ý - nhưng thoai afterall tomorrow is another day . Đen kinh hoàng .


Máy tính xách tay Dell Inspiron 14R-T560812-BLACK
Mã kho: 5002465
Đặc điểm chính
Bộ vi xử lý: Intel Core i3-370M 2.4Ghz
Bộ nhớ Ram: 2GB 1333MHz DDR3
Dung lượng ổ cứng: 500GB 7200RPM SATA
Màn hình: 14-inch
Hệ điều hành: DOS
Thông tin mua hàng
Bảo hành : 12 tháng
Trong kho : Liên hệ
Giá bán: 14.190.000 VND (giá đã bao gồm VAT)

core i3 nhé - ....

tiền


1,1 tỷ - ngày xưa hóng hớt chú cái Thìn chơi chứng trúng lắm ực ực xe - xiền .4-500 triệu kinh - nghĩ mà cứ chảy nhão ra . Sợ nhỉ .Em đi tu và đi học đây ợ

chia tay ủ dôt

đang tính đến mua xế một ngày không xa há há
danh sách bạn thân :
sách
thiết bị hifi cầm tay
nỗi đau ngày qua
thân xác này ...
em không đáng để anh trả tiền 1 bữa ăn =.= rẻ
ngày xưa mình và ánh từng cãi nhau vì chuyện vẽ vời thiết kế
này - mình thay đổi ý kiến rồi
không phải học là việc cả đời mà ăn uống thể thao tắm giặt mới là việc cả đời ạ .
cái khó nó bó cái khôn - giờ đỡ khó rồi thì cố mà khôn
nếu ngày xưa thi đỗ CVA - ta sẽ thi 1. Đối ngoại 2. Y - mà thôi học y cực lắm - nhưng mà muốn ấy .Cho chúng nó biết anh Trình cao- chứ toàn cống rãnh mà đòi sóng sánh linh tinh - ko bao giờ du học china luôn .
Trường Đại học Y Hà Nội
Bách khoa toàn thư mở Wikipedia
Trường Đại học Y Hà Nội

Năm thành lập năm 1902
Loại hình Đại học Y khoa
Hiệu trưởng PGS. TS. Nguyễn Đức Hinh
Địa chỉ Số 1 đường Tôn Thất Tùng, quận Đống Đa, Hà Nội, Việt Nam
Điện thoại 84-04-8523798
Website http://www.hmu.edu.vn
Trường Đại học Y Hà Nội là trường đại học y khoa hàng đầu và lâu đời nhất của Việt Nam còn hoạt động. Trường đã được trao tặng Huân chương Sao Vàng nhân dịp kỷ niệm 105 năm ngày thành lập trường vào ngày 14 tháng 11 năm 2007, là một trong 15 trường đại học trọng điểm quốc gia.
Mục lục [ẩn]
1 Lịch sử
2 Đội ngũ cán bộ
3 Thành tích và hợp tác
4 Hướng nghiên cứu
5 Chú thích
6 Xem thêm
7 Liên kết ngoài
[sửa]Lịch sử



Hình ảnh của Trường Đại học Y Dược Hà Nội thuở mới được thành lập, năm 1930 tại 19 Lê Thánh Tông, Hoàn Kiếm
Tiền thân của trường là Ecole de Médecine de l’Indochine (Trường Y khoa Đông Dương) do Pháp thành lập năm 1902. Trường đặt tại Hà Nội, do người Pháp thành lập năm 1902. Hiệu trưởng đầu tiên của trường là Alexandre Yersin. Cùng với các trường chuyên ngành đã được thành lập cùng thời kỳ đó, như Trường Dạy nghề Hà Nội (Ecole Professionelle de Hanoi) do Phòng Thương mại Hà Nội lập ra vào năm 1898, Trường Hậu bổ Hà Nội (Ecole d’Aministration de Hanoi) năm 1897, Trường Công chính (Ecole des Travaux Publics) năm 1902, đây là một trong những trường đào tạo theo lối giáo dục phương Tây đầu tiên ở Việt Nam.[1]
Năm 1906, Toàn quyền Đông Dương Paul Beau thành lập Viện Đại học Đông Dương, Trường Y khoa Đông Dương trở thành một trường thành viên của Viện Đại học Đông Dương và vẫn tiếp tục đào tạo sau khi viện đại học này tạm ngừng hoạt động từ năm 1908.[1]
Năm 1913, Toàn quyền Albert Sarraut ký nghị định thành lập Trường Y khoa và Dược khoa Đông Dương trên cơ sở Trường Y khoa cũ.[1]
Cho tới năm 1914, trường đã đào tạo được 237 y sĩ, y tá và nữ hộ sinh.[1]
Trường Y khoa từng đặt tại đường Lê Thánh Tông, và đằng sau trường là bệnh viện thực nghiệm nay mang tên Bệnh viện 108. Năm 1945, Trường đổi tên thành Trường Đại học Y Việt Nam. Năm 1961, Trường Đại học Dược Hà Nội tách ra và lấy khuôn viên này, Trường Đại học Y Hà Nội chuyển đến số 1 đường Tôn Thất Tùng và ở đó cho đến nay, cạnh Bệnh viện Bạch Mai. Hiện tại, nó cũng có cơ quan nằm trong Bệnh viện Việt Đức.
Bệnh viện Đại học Y Hà Nội, cơ sở thực nghiệm của Trường Đại học Y Hà Nội, đã được đưa vào hoạt động năm 2007.
Viện Đái tháo đường và Rối loạn chuyển hoá, đây là viện quốc gia do Bộ Y tế thành lập theo quyết định 1368/QĐ-BYT ngày 27/4/2010. Viện có chức năng nghiên cứu khoa học, đào tạo, khám chữa bệnh, hợp tác quốc tế trong lĩnh vực phòng chống bệnh đái tháo đường và các bệnh rối loạn chuyển hoá.
[sửa]Đội ngũ cán bộ

Gồm có 900 cán bộ giảng dạy và công chức: 560 cán bộ có trình độ trên đại học và sau đại học (trong đó có 06 Giáo sư, 80 Phó giáo sư, 211 Tiến sĩ, 237 Thạc sĩ, 25 BSCKII, 17 BSCKI, 236 cán bộ đại học, 25 cán bộ cao đẳng, 122 cán bộ trung học)
[sửa]Thành tích và hợp tác

Tính đến năm 2007 trường đã đào tạo trên 17.000 bác sĩ chính qui, khoảng 10 ngàn học viên sau đại học.
Trường phát triển những mũi nhọn của y học chuyên sâu như tim mạch, ghép tạng... một mặt phát triển những nghiên cứu của sức khoẻ cộng đồng, mở rộng hợp tác đa phương với hầu hết các nước trong khu vực và trên thế giới như Pháp, Mỹ, Hà Lan, Thuỵ Điển, Australia, Indonesia, Nhật Bản...để du nhập công nghệ mới.
Trường Đại học Y trong thời chiến đã cung cấp đầy đủ số lượng bác sĩ cho các mặt trận và các vùng tự do. Những bác sĩ tốt nghiệp trong giai đoạn này, sau này đều trở thành lực lượng nòng cốt của nền y học Việt Nam.
Cán bộ: Sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, với làn sóng rời nước của viên chức Trường Đại học Y Dược Thành phố Hồ Chí Minh, nhiều người đã vào Sài Gòn để đảm nhiệm chức vụ quản lý và giảng dạy tại trường này.
[sửa]Hướng nghiên cứu

Nghiên cứu ứng dụng hoặc chuyển giao công nghệ mới, các kỹ thuật nuôi cấy, bảo quản mô phôi và tế bào, ưu tiên cho tế bào gốc để phục vụ chẩn đoán, điều trị và dự phòng.
Nghiên cứu ứng dụng y sinh học phân tử vào chẩn đoán và điều trị.
Nghiên cứu tạo ra các sản phẩm sinh học, bán tổng hợp và tổng hợp phục vụ cho chẩn đoán, điều trị và dự phòng với các bước khác nhau.
Nghiên cứu các giải pháp phát hiện bệnh sớm, các yếu tố nguy cơ và các biện pháp can thiệp nhằm chăm sóc sức khỏe cộng đồng.
Thực hiện các mũi nhọn khoa học công nghệ của Nhà nước và ngành trên cơ sở phục vụ cộng đồng, xã hội nhằm nâng cao sức khỏe cho nhân dân. Tập trung nghiên cứu lĩnh vực y sinh học phân tử và một số bệnh di truyền, chuyển hóa, nội tiết (đái tháo đường...) và một số bệnh khác như bệnh tim mạch, ung thư, tâm thần...
[sửa]
nếu ý thức sớm về truyền thống gia đình thì hồi bé cố cày tiếng anh để thi vào chuyên anh Trưng Vương rồi cố mà vào CVA Ams toàn lũ dở hơi rồi cố mà vào những trường toa toa như Ngoại Giao hay Y ấy - biết thì đời đã sáng . Chán quá - truyền thống gia đình chả giúp gì được Liên lúc ấy . Văn với chả vẻ - léo mẹ.
yi tian zhi ji zai yu chen
yi sheng zhi ji zai yu qin

ngày xưa

ngày xưa con là đứa trẻ nhút nhát - và không bao giờ biết bảo vệ bản thân trước những damage của cuộc sống .
Sau khi học xong cấp 3 - vào cấp 3 - những năm tháng lẫn lộn ấy đã giúp con nhìn thấu được xã hội muôn màu .
Thích .
và kể cả cấp 2 nữa - hồi ấy nhà mình nghèo - nghèo và bi kịch nữa . Thật kinh khủng . Những cơn ác mộng đời tôi .
Con ước con ước được là chính mình . Con ước không phải trông em tha nó hết cửa hàng bán đồng hồ này đến hàng bày điện tử kia - ước không phải cãi nhau chửi nhau với hàng xóm và ước mẹ cũng đừng làm thế . Lạy chúa -đau đầu - con ước nhà mình đẹp con ước mình có một cơ thể hoàn hảo - ước mơ chính đáng đấy chứ con ước con được là chính mình . 10 năm trời rồi chưa quên chính mình lúc bấy giờ . Sáng dạ nhưng lười biếng .
Nhớ cô Hiền dạy sinh - cô Thủy - cô Hồng dạy tiếng anh - cô Trịnh Hằng - Lan Anh dạy toán ... - dạy địa thày Hoàng - dạy thể dục Tú hitle - cô Phương dạy hóa - Khuyển vật lý và Trâm cũng lý vật Tin học một bà lùn tịt dạy - nực cười có đứa còn đi xin điểm thể dục để được học sinh giỏi cơ đấy khá và giỏi - khá và giỏi - khá và giỏi :)) nhưng con có được là chính con đâu .
Chia tay Ánh chị Thu chụp cho 2 đứa 1 kiểu ảnh - mình nâng niu làm cả khung ảnh bằng giấy màu và giấy bọc đặt trang trọng trong tủ kính - tình bạn đẹp của chúng mình .
25 năm đã quen với quá nhiều mất mát - nhớ hồi bé sinh nhật bố mua cho một con gấu bông biết hát Chrismast nhíu nho nhíu nho - rồi nó mất - tiếc ngơ ngẩn - đau khổ ngơ ngẩn - chuyển nhà chia tay bạn bè - tiếc ngơ ngẩn - đau khổ vớ vẩn - chia tay em họ - buồn tha thẩn ... mất cả bộ truyện thủy thủ mặt trăng tích cóp từ bé - đau lòng vô vàn ...Nhớ cái thưở HHT vẫn còn in trên giấy màu xanh lè lè bẩn bẩn rách rách - còn đầy những câu chuyện giản dị vô tư và vô cùng trong sáng .
Nhưng nghĩ lại quả đáng ra mình nên học chuyên anh hoặc chuyên toán - phù hợp với cá tính điên loạn và nhéo chịu đứa nào của mình . Nghĩ đến giờ vữn thích gái hát ca TV hơn . Chuyên văn toàn lũ ủ dột ủy mị - gió thổi bay . Phi thực tế vớ va với vỉn . Đã bảo sai roài cứ đay đi đay lại mãi . 16 tuổi bà ngoại tôi kiếm ra tiền rồi nên mình sai rồi mình ơi .
với những lyrics của
Every night in my dreams
I see you. I feel you.
That is how I know you go on.

Far across the distance
And spaces between us
You have come to show you go on.

Near, far, wherever you are
I believe that the heart does go on
Once more you open the door
And you're here in my heart
And my heart will go on and on

Love can touch us one time
And last for a lifetime
And never go till we're one

Love was when I loved you
One true time I hold to
In my life we'll always go on

Near, far, wherever you are
I believe that the heart does go on
Once more you open the door
And you're here in my heart
And my heart will go on and on

There is some love that will not
go away

You're here, there's nothing I fear,
And I know that my heart will go on
We'll stay forever this way
You are safe in my heart
And my heart will go on and on



và spice girl
She used to be my only enemy and never let me be free
Catching me in places that I knew I should'nt be
Every other day I crossed the line I didn't mean to be so bad
I never thought you would become the friend I never had
Back then I didn't know why
Why you were misunderstood
So now I see through your eyes
All that you did was love
Mama I love you.Mama I care
Mama I love you . Mama my friend. You're my friend
I didn't want to hear it then but I'm not ashamed to say it now
Every little thing you said and did was right for me
I had a lot of to think about,about the way I usedto be
Never had a sense of my responsibility
Back then I didn't know why
Why you were misunderstood
So now I see through your eyes, all that you did was love
Mama, I love you. Mama, I care
Mama, I love you. Mama ,my friend. You're my friend
But now I'm sure I know why,
Why you were misunderstood
So now I see through your eyes
All I can give you is love is love
Mama I love you. Mama, I care
Mama, I love you. Mama, my friend,You're my friend
Mama, I love you, Mama ,I care
Mama, I love you, Mama, my friend, You're my friend


Don't you ever wish you were someone else,
You were meant to be the way you are exactly.
Don't you ever say you don't like the way you are.When you learn to love yourself, you¹re better off by far.
And I hope you always stay the same,cuz there¹s nothin' 'bout you I would change.

Verse
I think that you could be whatever you wanted to be
If you could realize, all the dreams you have inside.
Don't be afraid if you've got something to say,
Just open up your heart and let it show you the way.

Chorus

Bridge
Believe in yourself.
Reach down inside.
The love you find will set you free.
Believe in yourself, you will come alive.
Have faith in what you do.
You'll make it through.

phút huy hoàng =))-Ai hữu chí từ nay xin gắng gỏi

thà một phút huy hoàng rồi phụt tắt
còn hơn buồn le lói suốt 100 năm
cơ mà tôi chả thích đâu - thích sáng trưng 24/24 cơ.
Dậy! Dậy! Dậy!
Bên án một tiếng gà vừa gáy
Chim trên cây liền ngỏ ý chào mừng
Xuân ơi xuân, xuân có biết cho chăng?
Thẹn cùng sông, buồn cùng núi, tủi cùng trăng
Hai mươi lẻ đã từng bao chua với xót
Trời đất may còn thân sống sót
Tháng ngày khuây khỏa lũ đầu xanh
Thưa các cô, các cậu lại các anh
Trời đã mới, người càng nên đổi mới
Mở mắt thấy rõ ràng tân vận hội
Ghé tay vào xốc vác cựu giang san
Ði cho êm, đứng cho vững, trụ cho gan
Dây đoàn thể quyết phen thành nghiệp lại
Ái hữu chí từ nay xin gắng gỏi
Gởi lốt xưa mà tu dưỡng lấy tinh thần
Chẳng thèm chơi, chẳng thèm mặc, chẳng thèm ăn
Ðúc gan sắt để dời non lấp bể
Xôi máu nóng để rửa vết dơ nô lệ
Mới thế này mới là mới hỡi chư quân
Chữ rằng: nhật nhật tân, hựu nhật tân.
đứng trên đỉnh vinh quang thì tôi cũng chả cần người ta ngợi khen - đứng dưới vực thẳm thì cũng càng chả cần thương hại kiểu như bằng thơm bằng thối shit - mẹ nó . Sao mình lại đi giao du với cái ngữ ấy nhỉ .
ôi nghe Kim : bạn Kim bảo i don't care and i want fair ---> nghe thật hay ợ :)).Nghe đâu - truyền thuyết bài Thế là quá đủ này do em nó chui vào forum nào đấy và thấy chúng nó chửi mình ----> khóc ---. viết bài hát :) , nghe ngộ thật ấy - nhưng mà phải luyện đến trình mà thằng khác chửi thì kệ mie. nó .

Understand what I’ve become It wasn’t my design And people everywhere think Something better than I am

Understand the things I say
Don’t turn away from me
Cause I spent half my life out there
You wouldn’t disagree
D’you see me, d’you see
Do you like me, do you like me standing there
D’you notice, d’you know
Do you see me, do you see me
Does anyone care

Unhappiness, where’s when I was young
And we didn’t give a damn
’cause we were raised
To see life as a fun and take it if we can
My mother, my mother she hold me
Did she hold me, when I was out there
My father, my father, he liked me
Ol he liked me, does anyone care

Understand what I’ve become
It wasn’t my design
And people everywhere think
Something better than I am
But I miss you, I miss
’cause I liked it, I liked it
When I was out there
D’you know this, d’you know
You did not find me, you did not find
Does anyone care

Unhappiness was when I was young
And we didn’t give a damn
’cause we were raised
To see life as fun and take it if we can
My mother, my mother she hold me
Did she hold me, when I was out there
My father, my father, he liked me
Ol he liked me, does anyone care

Does anyone care

edison

mình nhớ bài tập làm văn được 8 điểm đầu tiên cô Vũ Bích Thủy chấm cho mình viết về Edison - tinh thần học tập của Edison - lạy chúa là đến mười mấy năm sau không ngờ mình đã đọc lại điều ấy .
Ê-Đi-Xơn

-Bác-Bu A-Pê-Lê-Vi-A-Nu-
(Hoàng Thị Đậu dịch)
NXB Kim Đồng - 1998

Phần I
Một nhà chính trị lưu vong

Đầu thế kỷ thứ mười chín, một người đàn ông tên là Xa-mu-en Ê-đi-xơn, sau khi lưu lạc qua nhiều vùng ở ven hồ Ê-ri-ê đã định cư tại tỉnh Mi-lan, thuộc bang Ô-hi-ô. Ông là một nhà chính trị lưu vong từ bắc Ca-na-đa đến. Ở đấy, cuộc nổi dậy của tư sản Ca-na-đa, vì không biết dựa vào các chúa đất địa phương và sự liên kết với các nhà tư sản nhỏ bị chèn ép nên đã bị quân đội Anh dập tắt một cách khủng khiếp. Xa-mu-en Ê-đi-xơn cũng tham gia vào cuộc nổi dậy ấy, nên sau khi cuộc nổi dậy bị đàn áp, ông vội vàng trốn đi, sợ nếu bị bắt, tất sẽ phải chịu những hình phạt ghê gớm.
Trên đường lưu lạc, ông đã trải qua biết bao gian lao, nguy hiểm, đã từng nhịn đói, chịu rét; đã từng đi bộ hàng trăm dặm đường. Để trốn thoát sang Hoa Kỳ, ông đã phải lén lút đi vào ban đếm không dám nghỉ, hướng theo các ngôi sao và bóng các ngọn cổ thụ của những cánh rừng già Ca-na-đa . Ông đã phải vất vả lần theo lối mòn của người địa phương và đã có lúc phải liều nhảy trên những tảng băng trôi để vượt sông…
Ở Ca-na-đa, ông còn vợ và hai con. Gia sản của ông đã bị chính phủ Ca-na-đa tịch thu ngay sau lúc cuộc nổi dậy bị đàn áp. Vì thế, Xa-mu-en, dù thế nào chăng nữa, cũng phải tìm chốn sinh cơ lập nghiệp ở nơi khác. Ông dừng lại ở tỉnh lỵ Mi-lan, bên bờ hồ Hu-rôn. Ở đây dân cư hầu hết đều làm nghề chuyên chở ngũ cốc trên hồ từ các miền phì nhiêu về các miền phía đông cằn cỗi. Ngoài ra họ còn sinh sống bằng nghề buôn bán lúa mì và nghề chở đò dọc. Ở Ô-hi-ô hồi ấy chưa có đường sắt hoặc phương tiện giao thông, vận chuyển đường dài nào khác. Dọc theo hồ, có rất nhiều nhà kho chứa ngũ cốc. Các công trường sửa chữa tàu, thuyền cũng mọc lên san sát, dân cư có vẻ trù phù. Lúc đầu, Xa-mu-en Ê-đi-xơn mở một xưởng làm ngói gỗ là thứ ngói thuở ấy ai cũng ưa dùng để lợp nhà. Việc buôn bán của ông rất phát đạt.
Ít lâu sau, cũng trong năm 1839, Xa-mu-en nhờ được một người bạn thân là thuyền trưởng An-va Bơ-rát-lây có tàu chạy trên hồ Ê-ri-ê đưa vợ con ông từ Ca-na-đa sang. Thế rồi ông chuyển sang buôn ngũ cốc. Ông là một người rất minh mẫn, chăm chỉ, lại biết tính toán nên kiếm ra rất nhiều tiền.


Tổ tiên Xa-mu-en vốn gốc người Hà Lan, di cư đến bờ hồ Dui-đéc-dê, một vùng phì nhiêu của châu Mỹ mới. Đây là một mảnh đất ai đến cũng nuôi mộng làm giàu. Ông nội của Xa-mu-en là Giôn, thuộc cánh những người đi khai hoang. Họ ủng hộ vua Anh, chống lại phái cấp tiến. Giôn lao vào hoạt động chống lại cuộc đấu tranh giành độc lập cho Bắc Mỹ. Trong cuộc chiến tranh lừng lẫy này, Giôn Ê-đi-xơn đã là một "to-ri", nghĩa là một người ủng hộ nhà vua Anh, và thuộc phái bảo thủ. Bị bắt, bị tích thu toàn bộ gia sản, nhà đại điền chủ Giôn may mắn không phải chịu tử hình. Nhưng sau tuyên ngôn độc lập của Hoa Kỳ, Giôn bị đày đi cùng với nhiều "to-ri" khác. Xa-ra Óc-đen, vợ Giôn, cùng với bảy đứa con cũng theo ông đi. Cả gia đình dừng lại ở miền tây Ca-na-đa và đã chịu đựng mọi gian khổ, thiếu thốn, lao động cật lực để khai phá rừng hoang. Nhờ tính cần cù và lòng quyết tâm không chịu thua số phận, thua mọi khó khăn nên chẳng bao lâu họ đã là chủ nhân của một vùng đất phì nhiêu.
Đứa con đầu lòng của Xa-mu-en đã lập gia đình năm 1792 và có nhiều con. Một trong các trẻ đó, sinh năm 1804, cũng tên là Xa-mu-en. Để khỏi lẫn, người ta gọi chú bé là Xa-mu-en Trẻ. Sau bốn mươi ba năm, chính Xa-mu-en Trẻ này đã trở thành cha đẻ của một nhà phát minh khoa học tiếng tăm lẫy lừng.
Vào đầu thế kỷ mười chín, nước Anh quyết tâm thực hiện chính sách thôn tính Ca-na-đa Thượng (ngày này là bang Ôn-ta-ri-ô). Thế là những hoạt động nhằm thôn tính vùng bờ bắc và bờ tây hồ Ê-ri-ê bắt đầu. Để chiếm khéo đất đai của những người di cư khai hoang, chính phủ Anh ở bắc Ca-na-đa bèn hứa bồi thường cho họ cả quyền làm chủ vĩnh viễn ở những miền đất ấy. Riêng đối với những gia đình dòng dõi các to-ri thì nhà vua Anh lại càng tỏ vẻ quan tâm đặc biệt. Họ được mời đến chọn nhận những vùng đất mới trước và được chuẩn bị đón tiếp chu đáo.
Và thế là những đoàn xe bò, xe ngựa, xe trượt chở người, chở vật… ra đi dọc Ca-na-đa, từ miền đông sang miền tây rồi lên miền Bắc.
Năm 1811, bấy giờ Giôn đã là một cụ già tám mươi tuổi nhưng vẫn rất khoẻ. Cụ tập hợp toàn đại gia đình lại, cắt đặt công việc chuẩn bị, sau đó dẫn đầu đoàn người lên đường đi về hướng tây. Gia đình Ê-đi-xơn mang theo hàng đàn bò và đã đi bộ hàng trăm ki-lô-mét qua những vùng đất đai cằn cỗi. Sau khi đã lang thang nhiều nơi, vượt biên giới bắc Hoa Kỳ, trên bờ sông Hu-xôn rồi từ đó qua con thác nổi tiếng hung dữ Ni-a-ga-ra, cái đại gia đình đầy trẻ con và đồ đạc ấy leo ngược lên miền tây hoang dại của Ca-na-đa phủ đầy sương giá và những rừng già nối tiếp nhau không dứt.
Sau nhiều ngày đi ròng rã, bàn chân người lớn và trẻ con đều đã rớm máu thì một chiều nọ, khi nơi chân trời phía tây ráng đỏ đục ngầu dữ dội như tròng mắt của một con quái vật đang dịu dần, thì người chủ gia đình già nua ấy đã đưa được cả đoàn con cháu mình tới mảnh đất được chia. Bỏ mũ ra, mặc cho mái tóc bạc gió lùa bay tung, như một cây đại thụ, cụ Giôn rướn tấm thân già còn tráng kiện, quay lại đàn con cháu, nói lớn giọng trang trọng:
-Chúng ta sẽ ở lại đất này!
Nói rồi, cụ quỳ xuống hôn lên mặt đất. Tất cả trẻ, già, trai, gái đều theo vị tộc trưởng, quỳ xuống hôn mảnh đất mới mà từ đây đã trở thành quê hương của họ.
Đó là một thung lũng đẹp, xung quanh có những rừng thông. Họ ở lại đó và đặt tên đất là Viên-na. Họ chặt cây, dựng nhà, vỡ hoang thành những cánh đồng rộng. Từng gia đình nhỏ cật sức làm việc. Họ nuôi gia súc, săn bắn, phá rừng, lấy gỗ. Viên-na phát triển rất nhanh, dần dần đã có cái dáng của một làng rồi một tỉnh lỵ. Họ đóng từng bè gỗ lớn, loại gỗ dùng cho các công trình và chở sang bán ở nước Anh.
Họ giàu có dần…
Năm 1837, như ta đã biết, cuộc nổi dậy của tư sản Ca-na-đa đã kết thúc một cách đáng buồn. Xa-mu-en Ê-đi-xơn Trẻ, cháu nội của cụ Giôn Ê-đi-xơn, đã chạy sang Mi-lan, bỏ lại Ca-na-đa xa xôi nấm mồ người ông đáng kính mà chỉ có tuổi già mới khuất phục nổi.
Xa-mu-en Ê-đi-xơn Trẻ nói với vợ:
-Nan-xi ạ, chúng ta sẽ xây dựng lại từ đầu bằng chính những bàn tay của chúng ta như xưa kia cha ông chúng ta đã làm. Hãy nâng cao niềm hy vọng em ạ, và hãy tập trung sức để lao động!
-Phải như vậy thôi, mình ạ - bà Xa-mu-en dịu dàng trả lời chồng.

(Phần sau: Tôm)
Tôm

Làm ngói gỗ một thời gian, Xa-mu-en Ê-đi-xơn Trẻ quay sang buôn bán ngũ cốc. Hồi ấy người ta chỉ chuyên chở hàng hoá bằng đường thuỷ. Buôn bán ngày càng phát triển. Đứa con lớn của ông, tên là Bin, có tài vẽ, sau này sẽ trở thành Giám đốc Liên đoàn tàu điện ở Po Hu-rôn. Ta-ni hay Ta-ni-a, một cô gái mảnh dẻ, dịu dàng, đứa con thứ hai, sau này sẽ là người chị, người bạn tận tuỵ của nhà phát minh khoa học nổi tiếng tương lai, khi ấy chưa sinh ra.
Vào giữa thế kỷ trước, một điều tất nhiên nhưng cũng là điều bất lợi cho dân tỉnh Mi-lan, đã xảy ra. Đó là khắp nước Mỹ, các nhà tư bản công nghiệp bắt đầu xây dựng hệ thống đường xe lửa. Gần Mi-lan, cũng có một đường. Do đó, chẳng ai còn chuyên chở hàng hoá bằng đường thuỷ nữa vì vừa tốn tiền hơn chở bằng xe lửa vừa không an toàn bằng. Cả thành phố việc buôn bán hầu như tê liệt. Cơn bão kinh tế đã ập vào gia đình ông Xa-mu-en chăm chỉ. Việc buôn bán ngũ cốc và ngói gỗ ngày càng sa sút. Cả gia đình lại quay ra làm vườn. Nhưng nghề làm vườn chẳng đem lại mấy lợi tức, Xa-mu-en không hề nản chí, ngày ngày vẫn cần cù chăm bón mảnh vườn nhà. Ông dũng cảm đương đầu với mọi khó khăn, thiếu thốn. Bà Xa-mu-en trông coi mọi việc trong nhà giúp chồng.
Trong hoàn cảnh khó khăn ấy, ngày mười một tháng hai năm 1847 đứa con thứ ba của ông bà Xa-mu-en ra đời: Tô-ma An-va Ê-đi-xơn (Thomas Alva Edison). Cậu là đứa trẻ yếu ớt nhưng lại hay nghịch, rất hiếu kỳ, vì vậy mà thường hay bị đòn nhất.
Lên năm tuổi, có lần Tôm chui vào chuồng gà và ngạc nhiên nhìn gà nằm trong ổ trứng, đuổi cũng không đi và ít lâu sau cậu bé sửng sốt thấy trứng gà nở thành gà con. Cậu bảo mẹ:
-Mẹ ơi, con gà mái nhà ta làm ra bao nhiêu là gà con, rất xinh mẹ ạ, mẹ ra mà xem.
Hai mẹ con dắt tay nhau ra xem gà đã xuống ổ đang bới đất. Tôm bảo mẹ:
-Mẹ ơi, gà mái làm thế nào mà trứng lại biến thành gà con được hở mẹ?
-Gà mẹ chẳng làm gì cả, con ạ, nó chỉ nằm ấp để giữ cho trứng nóng thôi, còn cái trứng tự nó nở thành gà con đấy!
-Thật ư mẹ? Thế nghĩa là giữ cho nóng thì nó nở thành gà con ư? Bao giờ cũng thế chứ mẹ?
-Đúng con ạ, nhưng chỉ có gà mới biết làm thôi.
Tôm thích quá. Cậu nghĩ thế thì dễ quá, vả lại gà làm được thì mình cũng làm được. Thế là chẳng bảo ai, cậu trèo lên gác xép ở lì trên ấy.
Cả sáng, rồi cả chiều, chẳng ai thấy Tôm đâu. Bà mẹ đi tìm khắp nơi và cuối cùng thấy chú bé đang ngồi im trên rổ trứng đặt ở góc căn gác xép.
-Con làm gì thế, Tôm?
-Con ấp trứng cho nó nở thành gà con.
Bà mẹ buồn cười. Bà bế cậu bé lên hôn chùn chụt.
-Con yêu của mẹ ạ, con chưa thi được với gà đâu. Thôi, xuống mẹ thay quần áo cho. Con xem này, con làm vỡ hết trứng gà của mẹ rồi!
Dù trứng có bị vỡ thì Tôm, cậu bé năm tuổi, cũng là người đầu tiên nghĩ đến cách ấp trứng nhân tạo.

(Phần sau: Những trò tinh nghịch và những mầm mống của thiên tài)
__________________Những trò tinh nghịch
và những mầm mống của thiên tài


Ở tuổi thiếu niên, trong khi các cậu bé khác còn ham chơi thì Tôm đã không những luôn băn khoăn tìm hiểu mọi vật xung quanh mình mà còn muốn hiểu thấu đáo các vật đó. Cái gì cũng làm cậu ngạc nhiên. Cậu không hỏi ai được thì tự đặt cho mình các câu hỏi và cố tìm cách tự trả lời.
Vào thời kỳ tỉnh lỵ Mi-lan còn là một thương cảng nhỏ, cậu bé đã suốt ngày ngắm nhìn không biết mỏi những hoạt động nhộn nhịp của bến tàu, của xe cộ; đã say sưa theo dõi không chán nhịp điệu lao động khẩn trương ở nơi bốc dỡ hàng hoá của công nhân khuân vác... Đôi khi vì mải xem các máy cưa cưa gỗ làm ngói, cậu đã về nhà muộn. Chiều hôm ấy, chắc chắn là cậu sẽ bị ông Xa-mu-en mắng cho một trận thậm tệ về tội chỉ đi lang thang vô ích.
Cậu không hề chơi các trò chơi mà ở vào lứa tuổi cậu em nào cũng ham mê. Cậu chỉ thích đi nhặt các mẩu gỗ ngoài công trường rồi ghép lại thành kè, thành bến, thành nhà kho, v.v...
-Tôm, làm gì thế con?
Đó là câu hỏi bà mẹ luôn luôn hỏi cậu, lo lắng thấy cậu lúc nào cũng bận những việc không đâu, đến nỗi bỏ cả ăn, cả ngủ.
Cái cảnh phồn vinh trên bến dưới thuyền Tôm đã thấy trong thời thơ ấu của mình không tồn tại lâu: Con đường sắt gần Mi-lan hoàn thành thì bến tàu cũng bắt đầu hoang vắng. Gia đình Xa-mu-en cũng dọn sang Po Hu-rôn ở phía nam hồ Hu-rôn.
Ở Po Hu-rôn có một thư viện, tuy nhỏ nhưng cũng có đủ mọi loại sách của tất cả các môn khoa học. Ngay từ bảy tuổi, Tôm cũng đã hàng ngày đến đó đọc sách. Tôm đọc bất cứ sách gì có ở thư viện. Năm lên chín tuổi, cậu đã đọc "Triết học tự nhiên và triết học kinh nghiệm" của Ri-sa Gơ-rin Pac-cơ xuất bản năm 1856. Cho đến năm mười hai tuổi, cậu bé đã đọc hầu hết các sách cơ bản về văn hoá thế giới, những cuốn được người đương thời rất quý như "Lịch sử sự tiến bộ và thoái hoá của đế quốc La Mã" của Gip-bông, "Lịch sử Đại Anh quốc" của Hum, "Lịch sử thế giới" của Xya, "Bách khoa toàn thư sơ đẳng" của Pê-ni, "Lịch sử sự cách tân" của Buốc-tôn. Cậu đã đọc nghiến ngấu, say mê những cuốn sách đó.
Tuy khác hẳn những trẻ cùng tuổi nhưng Tôm cũng có một người bạn thân. Đó là Mi-ca-en Oa-tét. Cha mẹ Mi-ca-en ở Mi-si-gân. Đôi bạn hợp nhau và thân nhau vì cũng gặp nhau ở chỗ thèm hiểu biết, thích khám phá.
Dưới hầm nhà, Tôm lập một "phòng thí nghiệm". Ngoài thì giờ ở trường ra, Tôm không hề đi đâu, cậu chỉ ở đấy, thí nghiệm lại tất cả những gì đã học. Ai cũng cười Tôm, chỉ riêng mẹ và chị Ta-ni-a là ủng hộ. Ta-ni-a là một cô bé cũng ưa những công việc tìm tòi của em mình.
Chỉ trong một tuần, Tôm dạy chị học thuộc lòng các chữ cái bằng tín hiệu moóc-xơ. Từ nay, hai chị em đã có một trò chơi mới: có thể nói chuyện "bí mật" trước mặt mọi người mà chẳng ai hay biết.
Tôm có một điều bực mình là chị Ta-ni-a hay dậy muộn và mẹ chỉ toàn sai Tôm lên gọi. Sáng nào cũng vậy, trong lúc đang ngủ ngon thì Tôm bị mẹ lay dậy, bảo:
-Tôm, lên gác đánh thức chị Ta-ni-a dậy, kẻo chị lại đi học muộn!
Tôm đành mắt nhắm mắt mở đi gọi chị. Mà nào có phải chỉ gọi một tiếng là chị dậy đâu. Tôm phải lay chị hàng mươi phút chị mới mở mắt. Để khỏi chui ra khỏi chăn ấm, Tôm nghĩ ra một cách gọi rất mầu nhiệm làm cho chị phải dậy ngay mỗi khi mẹ vừa sai Tôm. Một buổi sáng, khi mẹ vừa gọi: "Tôm, lên gác gọi chị Ta-ni-a..." cậu liền thò tay ra khỏi chăn, kéo một thanh gỗ treo nằm ngang xuống. Thế là ở trên gác chị Ta-ni-a dậy ngay tức khắc! Máy gì mà tài thế? Thì ra Tôm làm một thanh gỗ, buộc vào hai đầu thanh gỗ hai sợi dây gai; hai đầu kia em buộc vào hai cổ chân chị Ta-ni-a. Khi kéo một đầu thanh gỗ thì một chân Ta-ni-a sẽ bị lôi ra ngoài chăn, nếu kéo mạnh quá thì cả Ta-ni-a cũng bị lôi ra khỏi giường.
Ngoài ra, Tôm còn làm máy... "nói" ở phòng Ta-ni-a. Em gắn một cái phễu vào đầu một ống dẫn nước đã bỏ đi ở trên gác. Ống này được đặt từ trên gác xuống căn hầm nhà, vào tận "phòng thí nghiệm" của Tôm. Ở dưới này, Tôm cũng gắn cái phễu nữa vào đầu ống, và thế là hai chị em cứ việc nói chuyện với nhau, một ở trên gác, một ở trong "phòng thí nghiệm".
Một hôm, Ta-ni-a gọi "ống nói" cho Tôm báo một "tin dữ":
-Alo, Tôm!
-Alo, chị Ta-ni-a, cái gì thế?
-Này, nếu em không đóng cánh cửa sổ lại thì chị không dậy đâu nhé, vì bỏ chăn ra chị sẽ bị cảm lạnh đấy.
-Chị không dậy thì mặc chị. Cô Hô-uất sẽ phạt chị!
-Sao lại thế? Cứ đóng cửa vào, chị dậy ngay.
-Em không đóng được. "Máy" hỏng rồi!
-Kệ, chữa đi!
-Em thử xem nhé?
Tôm kéo mạnh sợi dây buộc vào cánh cửa sổ lắp kính trên gác để thử, ai ngờ cánh cửa bật ra và rơi xuống đất, kính vỡ tan. Tôm bị cha đánh cho một trận rất đau vì cái "trò điên" ấy.
Cứ sáng sáng Tôm và Ta-ni-a dắt tay nhau cùng đi đến trường. Hôm ấy, Tôm cắm đầu đi không nói năng gì, Ta-ni-a hỏi:
-Em nghĩ gì thế?
-Em nghĩ tại sao người ta không tìm cách giữ tiếng nói lại để nó bay phí hoài đi mất.
-Nhưng giữ lại để làm gì?
-Chị ngốc lắm. Nếu có thể được thì em sẽ giữ lại bài diễn thuyết của Oa-sinh-tơn và của Phơ-răng-cơ-lanh.
... Có ai ngờ đâu là trong đầu óc của cậu bé mười hai tuổi ấy, đã có cái ý nghĩ mầm mống về máy ghi âm.

(Phần sau: Một thí nghiệm về phép "Bay lên cao")
Một thí nghiệm về phép "Bay lên cao"

Bạn của Tôm, Mi-ca-en Oa-tét, đôi khi cũng đến thăm "phòng thí nghiệm" ở tầng hầm. Đôi bạn, có khi cả ngày, say sưa làm đủ mọi thí nghiệm về vật lý và hoá học. Cả hai đã đọc được ở một cuốn sách viết về định luật các chất hơi nhẹ hơn không khí. Như vậy là khí nhẹ bốc hơi có thể làm cho cả một vật nặng bay lên theo nó.

Một hôm, Tôm tự bảo nhất định phải thí nghiệm định luật đó. Cậu ta đi xin đâu ở hàng xóm được khá nhiều chất muối dùng để điều chế ra một thứ nước có hơi. "Nhà vật lý và hoá học" tý hon này bèn cam đoan với cậu bạn thân Mi-ca-en là uống xong, cậu ta sẽ bay được quanh các ngọn cây và các mái nhà như chim. Vì lượng muối ấy sẽ sinh ra hơi nhẹ trong cơ thể sẽ đẩy người ta bay lên được. Tôm khuyến khích:
-Uống đi, uống đi, cậu sẽ bay cao hơn cả chim sẻ và chim én!
Tin tưởng bạn mình đã nắm chắc được chiếc "chìa khoá" của việc con người có thể bay được như chim, Mi-ca-en bèn dốc tuột vào mồm tất cả lượng muối ấy. Nhưng đáng lẽ phải bay được thì một lúc sau người bạn tốt và cả tin ấy lại thét lên, lăn lộn vì đau đớn. Hơi sinh ra làm cậu bé trướng ruột, nghẹn thở. Ông Xa-mu-en vội chạy ngay đi mời thầy thuốc và sau đó, tất nhiên, Tôm, nhà phát minh tý hon, được một trận đòn nhừ tử.

Tôm là một cậu bé tham lam, muốn biết tất cả, muốn tìm ra cái gốc phát sinh mọi huyền bí của sự vật quanh mình. Và cậu đã gặp nhiều trở ngại. Trở ngại đầu tiên chính là ông bố, chỉ lo cần cù làm giàu, ông cho cậu là một thằng bé viển vông, có những biểu hiện không bình thường về tâm thần.

(Phần sau: Nhắc bài bằng điện báo)

Nhắc bài bằng điện báo


Hai chị em Ta-ni-a cùng học một lớp ở trường tiểu học Po Hu-rôn.
Một hôm, cô giáo Hô-uất gọi Ta-ni-a lên bảng đọc bài địa lý. Cô hỏi Ta-ni-a:
-Bắc Mỹ có bao nhiêu bang?
-Bắc Mỹ có ba mươi ba...
-Bao nhiêu?...
Ta-ni-a ngắc ngứ mãi rồi nói "mười bảy". Nhưng vừa nói xong là em biết ngay là mình lầm nên vội vàng đưa mắt cầu cứu Tôm. Cậu em vội vàng mở vở địa lý ra xem rồi nhắc chị, nhưng nhắc bằng một cách rất độc đáo: cậu gõ đầu bút chì xuống bàn khi mau khi chậm theo quy định của tín hiệu moóc-xơ. Thế là Ta-ni-a trả lời trôi như cháo chảy. Từ đó hai chị em nhắc nhau bằng cách ấy. Tụi bạn trong lớp thấy phương pháp nhắc bằng tín hiệu moóc-xơ hiệu nghiệm quá liền năn nỉ hai chị em Tôm dạy cho. Thế là từ đó: vĩnh biệt những bài học thuộc lòng! Tín hiệu moóc-xơ muôn năm! Và cũng từ đó cứ mỗi lần cô Hô-uất gọi một em nào lên đọc bài là y như rằng tiếng gõ bút chì vang lên: Cách! Cách! Cách...! và... em này đọc bài cứ làu làu. Cô giáo không ngờ học trò của cô đã hàng ngày dối cô một cách khéo léo. Có điều những tiếng gõ bút chì làm cô khó chịu. Cô ra lệnh không được gõ nữa. Lập tức những tiếng suỵt dài ngắn lại nổi lên: moóc-xơ vẫn hoạt động! Sau, cách ấy cũng không ổn thì các em lại lấy tay ra hiệu, cô giáo vừa không chú ý, vừa không ồn.

Cô Hô-uất rất vừa ý thấy độ này học sinh của cô đã bắt đầu chịu học, mà điều tiến bộ ấy tất nhiên là do phương pháp sư phạm của cô. Bởi vậy cô rất hãnh diện.
Một hôm có thầy thanh tra về: thầy Xin-cơ-le. Thật không may là hồi trẻ trước khi vào ngành giáo dục, thầy Xin-cơ-le đã có lúc làm điện báo viên ở Bốt-xtơn. Muốn kiểm tra xem học sinh chuẩn bị bài thế nào, thầy vào dự lớp cô Hô-uất.
-Nào, mời hai em Ê-đi-xơn Ta-ni-a và Hô-pê Li-vít lên bảng...
Tôm ngồi ngay ở bàn đầu. Khi thầy thanh tra vừa hỏi xong thì tiếng sách vở mở xoàn xoạt và tín hiệu moóc-xơ được ứng dụng ngay.
Thầy chú ý thấy Tôm cứ đưa đi đưa lại bàn tay một cách đều đặn khi dài khi ngắn. Với thói quen nhận xét nghề nghiệp của một người điện báo viên cũ, thầy chợt nhận ra đó là những tín hiệu moóc-xơ. Nhưng thầy cũng phải ngẩn người ngạc nhiên trước lũ trò nhỏ này với cái trò chơi tài năng ấy của chúng. Thầy biết rất rõ rằng chỉ riêng nghe, hiểu được các tín hiệu moóc-xơ cũng đã là một điều khó huống chi lại nhận bằng mắt! Làm sao bọn trẻ con này lại đã thuộc lầu và sử dụng thành thạo như vậy? Hay chúng là con cái cá điện báo viên?

Thầy hỏi nghề nghiệp bố mẹ của từng em một. Chẳng có em nào là con cái điện báo viên cả. Thật lạ! Gọi Tôm lên bảng: thầy thấy Ta-ni-a đánh moóc-xơ. Gọi một em bàn khác lên thì lại một em nào đó đánh tín hiệu... Đến chiều thì thầy đã rõ là hầu như cả lớp đều biết chỉ trừ có vài em. Thế thì quá lắm...
Khi về văn phòng, cô Hô-uất sung sướng vì buổi kiểm tra đã kết thúc tốt đẹp, cô bảo thầy Xin-cơ-le:
-Thưa ông thanh tra, ông hơi khắt khe quá đấy ạ, các em xứng đáng được những điểm cao hơn nữa kia. Thế mà điểm cao nhất ông chỉ cho được bảy...
-Giá như tôi kiểm tra về điện báo, chắc chắn tôi sẽ cho học trò của cô toàn điểm mười kia!
Cô Hô-uất tròn mắt, ngạc nhiên hỏi lại:
-Thưa ông, thế là thế nào ạ?
Mỉm cười, chậm rãi thầy Xin-cơ-le nói:
-Bởi vì học trò của cô chẳng học hành gì cả. Chúng chỉ toàn lo nhắc nhau bằng moóc-xơ thôi.
Cô Hô-uất sững người ra như tượng, rồi cô hét lên:
-Thế thì lại thằng Ê-đi-xơn Tôm rồi. Chỉ có nó dạy thôi chứ không còn ai nữa cả. Phải tống cổ nó ra ngay lập tức mới được!
-Về ý kiến ấy của cô, tôi lại không đồng ý chút nào. Tôi nghĩ rằng các em có học moóc-xơ thì cũng tốt thôi, dù rằng với mục đích nào. Thế là chúng đã tích luỹ chút gì đấy, cũng cần cho cuộc đời chúng. Chính tôi là người đã đề nghị với Viện nghiên cứu giáo dục hãy đưa điện báo vào chương trình giảng dạy, nhưng đề nghị ấy đã bị gạt đi. Bây giờ thì, dù chẳng muốn, tôi cũng thấy ý nghĩ ấy của tôi đã được thực hiện.

Sau khi thầy thanh tra đi rồi, cô Hô-uất mắng cho cả lớp một trận ra trò về cái tội nhắc bài.
-Từ nay, tôi mà bắt được em nào còn làm cái trò dối trá ấy nữa, tôi sẽ đuổi ra khỏi trường...
Nhưng bọn học trò vẫn cứ thế, bởi vì cô Hô-uất có biết nhắc bài kiểu đánh moóc-xơ đầu cua tai nheo ra sao đâu.

(Phần sau: Một thí nghiệm nổi tiếng)
Một thí nghiệm nổi tiếng


Một hôm, Li-vít, con trai người bán rượu, đưa cho Tôm hai cái lọ nhỏ, một lọ đựng a-xít và một lọ đựng a-mô-ni-ắc, để đổi lấy mười viên bi bằng cao su.
Ta-ni-a hỏi:
-Em đổi làm gì đấy?
-Em đổi để làm thí nghiệm... Em định xem xem hai thứ ấy có hoà tan với nhau không.
Thằng Giô, con lão bán tạp hoá, đứng đấy máy mồm cũng hỏi:
-Thế ngộ nó nổ thì sao?
-Không biết... Để tớ còn phải thử đã chứ!
Tôm sốt ruột quá. Còn những ba tiếng đồng hồ nữa mới đến giờ tan học để có thể về nhà xuống "phòng thí nghiệm" dưới tầng hầm. Tôm nghĩ "Hay là thử luôn ở trường xem thế nào?" Nghĩ sao làm vậy, Tôm hỏi:
-Nào, chúng mày, có đứa nào muốn xem tao thí nghiệm không?
-Chị thì chịu, chị sợ lắm - Ta-ni-a bảo.
Còn bọn con trai nhao nhao:
-Có, tớ! Có, tớ đây! Nhưng cậu làm thí nghiệm ở đâu chứ?
-Ở nhà xí!
Thế là cả lũ theo Tôm đi. Vào đến nơi Tôm lấy một cái lọ to đổ cả a-xít lẫn a-mô-ni-ắc vào. Bỗng nghe thấy một tiếng nổ "bụp" không to lắm. Sợ hãi, bọn trẻ con chạy ùa ra:
-Nổ! Nổ! Nổ trường chúng bay ơi!
Chỉ có Tôm dũng cảm ở lại lấy tay bịt miệng lọ. Nhưng không ăn thua! Cậu đánh đổ cả lọ ra nền nhà. Lập tức một làn khói trắng, đặc sệt, bốc lên mù mịt cùng một mùi khó ngửi. Làn khói luồn qua khe cửa, qua các ngóc ngách lan đi khắp trường...
-Cháy! Cháy!... - bọn trẻ con gào lên khi thấy khói tuôn ra khắp chỗ.
Cô Hô-uất chạy ra, hốt hoảng hét tướng lên:
-Chạy, chạy mau các em!
Thế rồi xe cứu hoả đến, kéo theo một cái vòi "rồng" cuộn khoanh tròn trên một cái xe bốn bánh như kiểu xe nôi của trẻ con.
Nghe tin cháy trường, tất cả các bậc cha mẹ có con học ở đấy liền vội chạy đến tìm kiếm và cứu chúng. Nguời gọi kẻ kêu làm cho quang cảnh khu trường trở nên hỗn độn khủng khiếp chưa từng có.
Lính cứu hoả mở vòi rồng ra, phun nước khắp nơi nhưng chẳng thấy qua một ngọn lửa nhỏ nào. Mãi sau, người ta mới khám phá ra cái nơi phát sinh ra đám khói quái quỷ không lửa, bay lan đi khắp mọi chốn ấy! Tuy thế, họ vẫn phun đầy nước vào trường. Cuối cùng "lửa" đã bị giập tắt. Một cuộc thẩm vấn bắt đầu. Bọn trẻ bị gọi đến để hỏi xem... nguyên cớ vì đâu mà lại xảy ra "đám cháy".
Thằng Giô mách:
-Thưa, thằng Tôm nó đốt trường đấy ạ!
Nhưng những đứa khác nhao nhao lên phản đối:
-Không phải đâu! Nó đốt bao giờ nào?
Li-vít kêu to:
-Ai? Đứa nào bảo thằng Tôm đốt trường đấy?
Thầy hiệu phó hỏi:
-Thế nó định làm cái gì?
-Thí nghiệm ạ, nó chỉ định làm thí nghiệm thôi ạ!
Cô Hô-uất rít lên:
-Tôi biết ngay mà, chị tại cái thằng ranh con Ê-đi-xơn ấy thôi. Học thì không học, chỉ thí với nghiệm... Đâu đến thứ nó! Gọi nó vào đây ngay!
Bọn trẻ con đi tìm Tôm, nhưng chẳng thấy đâu cả. Nó đã "chuồn". Không may, vừa lúc ấy ông Ê-đi-xơn nghe tin cháy trường cũng vội bổ nhào đến. Vừa vặn gặp cô Hô-uất. Cô giận dữ bảo ông:
-Con trai ông là một thằng loạn trí. Nó định đốt trường đấy. Ông bảo nó đừng có bước chân đến trường đây nữa!
Ông cúi gằm mặt xuống, nén giận trở về không nói một lời. Về đến nhà, ông hỏi vợ:
-Thằng Tôm đâu?
Bà vợ trả lời không biết và cũng không thấy nó về.
Ông gọi to. Không một tiếng trả lời. Ông xuống nhà hầm. Không có. Ông vào kho chứa đồ thì tìm thấy Tôm trốn trong một chiếc thùng gỗ to. Ông quát:
-Ra ngay! Thằng trời đánh!
Run như dẽ, Tôm ra khỏi thùng. Người cha lạnh lùng tháo chiếc thắt lưng da ra và giơ thẳng cánh quật con túi bụi. Tiếng thét của Tôm vang lên tận nhà trên nơi mẹ và chị Ta-ni-a đang đứng nghe ngóng. Hai mẹ con ôm nhau khóc.
Trong cái ngày đáng nguyền rủa ấy, một bầu không khí nặng như chì bao trùm khắp nhà.

(Phần sau: Bị đuổi)
Bị đuổi

Trời gần tối thì thấy cô giáo đến. Cô Hô-uất gầy gò, bao giờ cũng cau có và vận áo đen như một người đã đứng tuổi. Cha mẹ Tôm mời cô vào căn phòng khách giản dị của mình. Vừa ngồi xuống, cô nói ngay:
-Tôi mang một tin không vui đến cho ông bà. Hội đồng nhà trường đã quyết định đuổi con trai ông bà ra khỏi trường.
Bà mẹ hốt hoảng:
-Thưa cô, vì sao ạ?
-Vì con trai ông bà là một phần tử nguy hiểm. Nó đã lôi kéo các học sinh khác không học bài, dạy chúng gõ bút chì lên bàn đánh moóc-xơ, khiến cho tất cả học sinh trong lớp trở nên hư hỏng lừa dối cô giáo, chẳng chịu học hành; rồi lại còn xui nhau đủ thứ câu hỏi dớ dẩn nữa.
-Thưa cô, những câu hỏi như thế nào, cô có thể cho chúng tôi biết được không?
-Thí dụ như: "Sao người ta không giữ tiếng nói lại được?" hoặc "Hạt mưa làm bằng những chất gì?" v.v...
-Thế thì tốt quá! Trẻ con thì cái gì mà chúng chẳng tò mò muốn biết hả cô. Thế có nghĩa là cháu nó muốn được hiểu biết hơn đấy thôi, cô giáo ạ.
-Nhưng không được hỏi trong giờ học. Và, quan trọng hơn là ngày hôm nay em đã định đốt trường.
-Không phải đâu, cô giáo ạ! Cháu nó chỉ làm không thành công một thí nghiệm thôi...
-Ông bà tin thế ư? Tất cả mọi người đều nhìn thấy khói bốc um lên. Cả xe cứu hoả cũng đến...
-Có thể thế, nhưng có ai trông thấy ngọn lửa đâu? Cháu nó có đốt cháy gì đâu mà thực ra cũng không thể nào cháy được ạ. Tôi đã hỏi ông Li-vít, ông ta bảo rằng việc sợ hãi không đâu ấy là do sự không biết gì của mấy người lớn chứ không phải ở lũ học trò.
-Sao, bà nói thế nào?
-Vâng... là vì a-xít mà hoà vào a-mô-ni-ắc thì không sinh ra lửa mà chỉ sinh ra khói trắng thôi...
-Dù sao thì em Tôm cũng không được học nữa...
-Chúng tôi sẽ khiếu nại...
-Tôi sẽ phản đối! - cô giáo Hô-uất dằn từng tiếng.
-Thưa cô, tại sao ạ?
-Vì thằng con trai bà là một thằng bé loạn trí, một đứa học trò hư hỏng!
Người mẹ liền đứng bật dậy, khinh bỉ, bà nói thẳng vào mặt cô Hô-uất:
-Không, chính cô mới loạn trí, vì cô đã không hiểu được học trò. Con tôi sẽ học được, nó sẽ trở thành người có ích.
-Ha! Ha! Ha!... Để "giữ" tiếng nói lại? Và nó, nó mà lại thành người được. Ha, ha...
Bà Ê-đi-xơn cắt ngang tiếng cười mỉa mai của cô giáo:
-Con tôi cần một cô giáo tốt chứ không cần một người ngu ngốc như cô!
Cô Hô-uất gào lên:
-Tôi, tôi mà ngu à? - rồi cô đứng phắt dậy bỏ về như chạy, vừa đi vừa làu bàu đe doạ.
Bà Ê-đi-xơn quay sang chồng. Ông đã ngồi im chẳng nói gì trong suốt cuộc tranh luận gay gắt giữa vợ và cô giáo. Bà bảo ông:
-Sao mình không bảo vệ con lấy một lời?
-Mình nói thế không đủ rồi sao?
-Cô ấy bảo nó là loạn trí, mình có nghe thấy không?
-Tôi có nghe thấy. Nhưng rất tiếc, mình ạ, tất cả những ai biết thằng Tôm đều bảo nó như thế.
-Vì chẳng ai hiểu nó cả. Đúng thế. Một ngày kia khi nó đã tiến xa, nó sẽ chẳng cần phải bận tâm đến những kẻ đó làm gì.
Ông Ê-đi-xơn thở dài:
Mong sao trời cho được như vậy.
Nấp ở một chỗ, Tôm đã nghe thấy tất cả. Cậu buồn bã bỏ xuống phòng thí nghiệm ngồi đó giờ lâu, đầu gục trên hai cánh tay: "Tất cả đều bảo mình là kẻ loạn trí. Cả cha nữa. Chỉ có mẹ là bảo vệ mình..."
Sau khi mọi việc trong nhà đã tạm xong, bà Ê-đi-xơn xếp vào cái khay nhỏ mấy thứ thức ăn định mang xuống nhà hầm cho Tôm. Ông Ê-đi-xơn bảo:
-Đừng có nhồi cho nó quá nhiều như thế.
-Thì cũng phải cho nó ăn chứ. - nói rồi bà mang xuống cho con.
Tôm ôm lấy mẹ, hỏi:
-Cha con nói có lý phải không mẹ? Ngày mai khi chúng nó biết con bị đuổi, chúng nó sẽ cười con là một đứa loạn trí. Mẹ có tin là con loạn trí không?
-Không, con của mẹ ạ. Đừng bao giờ tin vào lời nói của người ta... Những người ấy xấu. Họ ganh tị đấy.
-Dù sao thì cha con cũng cho con là một thằng lang thang vô tích sự và ngớ ngẩn...
-Không, con ạ. Cha con chỉ buồn bực vì con bị đuổi ra khỏi trường thôi.

*
* *

Ngày hôm sau, gia đình Tôm nhận được một bức thư như sau:
Gửi ông Xa-mu-en Ê-đi-xơn!
Thưa ông,
Trò Tôm, con trai ông là một trò dốt, lười, hư và hỗn láo. Nếu còn giữ trò ấy lại trường e rằng tiếng thơm lâu nay nhà trường chúng tôi vẫn có vinh dự được mang sẽ bị tổn thương. Tốt nhất là ông nên cho trò ấy đi chăn lợn thì hơn vì chúng tôi thấy rằng trò ấy có học nữa sau này cũng không nên trò trống gì.
Hiệu trưởng trường tiểu học Po Hu-rôn.
Hô-uất

Thế là Tôm bị đuổi ra khỏi trường và em đã nhớ suốt đời những lời nhục mạ của cô giáo. Bây giờ, ngày tháng đối với em thật nặng nề. Em sống giữa những trận đòn thường xuyên của cha và những lời chế giễu của bạn bè. Tuy thế lòng ham học của em vẫn không giảm sút. Trong căn hầm ẩm ướt vắng lặng, ngày ngày em vẫn một mình miệt mài đọc các sách lý hoá và dần dần, từng bước, em đã đi sâu vào môn khoa học đó.
__________________
Tôm vốn là một cậu bé gan dạ và nhanh trí. Một việc bất ngờ xảy ra sau đây đã đưa cuộc đời em sang một bước ngoặt.
Như thường lệ, Tôm và Ta-ni-a thường đi chơi. Hai chị em hay đi trên hai đường ray nối liền Po Hu-rôn và tỉnh lỵ Đi-tơ-roi.
Tôm bảo:
-Em định mắc một đường dây điện báo từ căn hầm chỗ em đến phòng chị ở trên gác, chị ạ.
-Để làm gì?
-Để hai chị em mình có gì bí mật thì nói cho nhau nghe chứ còn gì nữa.
-Bí mật à? Như chuyện gián điệp ấy à?
-Không. Như những điện báo viên ấy chứ. Nhưng em không biết họ làm những máy điện báo ấy ra sao. Hay là hai chị em mình ra xem những cái máy ấy đi. Ở phòng làm việc nhà ga ấy.
Cả hai chạy ra ga và đứng nhìn qua cửa sổ xem những chiếc máy điện báo đang gõ đều đều. Lúc đó có vợ một điện báo viên dắt đứa con trai nhỏ tên là Gim-mi ra thăm chồng. Người chồng để máy, chạy ra đón vợ và con. Hai cha con chơi bóng với nhau. Máy điện báo bỏ đó. Ta-ni-a bảo em:
-Em có dám đánh một bức điện đi Đi-tơ-roi không, hở Tôm?
Tôm kiêu hãnh bảo chị:
-Dám chứ!
Trong nháy mắt Tôm đã luồn được vào trong phòng làm việc và bắt đầu gõ ma-nip. Bức điện như sau: "Po Hu-rôn bị dân da đỏ phục kích. Các đường phố tràn ngập máu lửa". Bức điện làm cho mọi người ở Đi-tơ-roi sợ hãi. Hốt hoảng, điện báo viên ở đó vội yêu cầu điện xác nhận lại tin trên lần thứ hai thật rõ ràng. Nhưng lúc này, điện báo viên của nhà ga đã trở về chỗ làm việc và nhìn thấy Tôm lẻn ra. Ông ta hét lên:
-Chúng mày có cút ngay đi không, tao mà tóm được là nhừ xác!
Tôm và Ta-ni-a vội vàng lủi thật nhanh. Trong lúc đó, bé Gim-mi đang chơi bóng. Bất ngờ quả bóng tuột khỏi tay bé và lăn nhanh vào giữa hai đường ray, vướng dây bóng vào một chiếc bu-lông trên tà vẹt. Đằng kia, một đoàn tàu đang lao vào ga. Bé Gim-mi vẫn thản nhiên ngồi gỡ sợi dây. Tàu vẫn lao đến với tốc độ khá nhanh. Muộn mất rồi, không thể chạy đến kéo được bé ra kịp nữa. Phút quyết định đã đến. Tôm chợt giật tay khỏi tay chị, lao ra nằm úp sấp lên em bé, ép chặt em xuống đất. Đoàn tàu lao nhanh phía trên hai em. Mọi người há mồm, đứng sững nhìn kinh hãi. Đoàn tàu qua rồi, Tôm và bé Gim-mi đứng lên vô sự, mặt mũi lấm đầy bụi than. Thấy con thoát nạn, cha của bé Gim-mi đang nhủn người ra vì đau đớn bỗng sướng như điên. Ông ôm chặt Tôm vào ngực không nói nên lời và băn khoăn không biết trả ơn Tôm như thế nào. Sau khi đã hết lời cảm ơn em, ông muốn biếu em vài đô-la để mua quà. Nhưng Tôm nhất định không nhận. Còn Ta-ni-a thì nghiêm trang nói khẽ:
-Không, bác ạ, "người anh hùng" không bao giờ lại đi nhận tiền thưởng cả!
-Vậy, cháu phải cho bác biếu cháu cái gì chứ. Cháu nói đi, cháu thích cái gì nào?
Tôm ngập ngừng yêu cầu:
-Bác cho cháu một ít dây điện, được không? Cháu đang cần... có thế thôi ạ.
-Bao nhiêu cũng có. Một cuộn nguyên nhé?
Ta-ni-a ranh mãnh đáp thay em:
-Dạ, hai cũng được, bác ạ!
-Thì hai cuộn. Nhưng các cháu dùng dây điện làm gì?
-Chúng cháu định mắc một đường dây điện báo.
-Điện báo ư? Tuyệt! Chúc các cháu thành công nhé...
Tôm ngập ngừng rồi quả quyết:
-Thưa bác, nếu quả thật bác muốn đền công cho cháu thì...
-Thì sao nào, cứ nói đi cháu?
-... Bác dạy cháu nghề của bác. Cháu cũng biết chút ít, nhưng...
-Được, thế là xong nhé. Bác vui lòng nhận. Vậy cứ buổi chiều, khi bác ít việc, cháu ra đây bác sẽ dạy cháu nghề điện báo.
Sung sướng, hai chị em khoác hai cuộn dây ra về. Từ đấy, chiều chiều Tôm ra ga học nghề điện báo. Chỉ trong một thời gian ngắn, cậu bé học nghề ấy đã vượt thầy. Em đã làm được cả một máy điện báo xinh xinh, dùng được, toàn bằng ống bơ và hộp sắt.
Đó là sáng chế đầu tiên của cậu bé thiên tài, cậu bé chỉ ít năm sau đã làm xôn xao dư luận về nhiều sáng kiến, phát minh của mình.
Ít lâu sau, Tôm quyết định xây dựng một "đài điện báo" riêng. Em bảo Mi-ca-en Oa-tét, bạn cùng thí nghiệm trước đây với em:
-Này cậu ạ, chúng mình sẽ đánh điện cho nhau nhé?
-Nhưng làm thế nào hở Tôm?
Cùng với sự "cộng tác" của Mi-ca-en, "Đài điện báo Ê-đi-xơn" đã được thành lập. Đường dây nối liền từ căn hầm nhà có "phòng thí nghiệm" của Tôm đến ngôi nhà của người bạn thân. Không đủ vật liệu, em đã dùng nhiều thứ khác để thay thế, như lấy chai lọ làm vật cách điện, lấy những vòng đồng làm ma-níp, v.v... Các bức điện cứ thi nhau mà chuyển từ căn hầm đến nhà người bạn và ngược lại. Bọn trẻ rất vui, chúng say mê với trò chơi mới. Riêng ông Xa-mu-en, người cha khắc khổ ấy, bực mình lắm. Thế nghĩa là thằng con trai khó dạy của ông vẫn tiếp tục bày ra những trò tinh quái và coi thường những lời dạy bảo của ông.

(Phần sau: Tôm bán hàng rong)
Tôm bán hàng rong

Vì chuyện can đảm cứu một em bé, mẹ thưởng cho Tôm mười xu để mua kẹo. Tôm muốn mua một quyển sách hoá học hơn là ăn kẹo nhưng mẹ không bằng lòng. Vả lại mua sách thì cha lại rất ghét. Cha rất khó chịu khi thấy Tôm cứ ngồi suốt ngày đọc sách. Cuối cùng Tôm đành vào hàng cà-phê mua mười xu kẹo được mười hai chiếc. Em bỏ một chiếc vào mồm, đút những chiếc còn lại vào túi và chạy ra ga chơi.
Tàu số 7 đã vào ga đang còn thở hồng hộc, khói tuôn phì phì qua ống khói như một con quái vật. Lái tàu là bác Nen-xơn, người thấp, to bè. Một hành khách đang thò đầu qua cửa toa xem ga, thấy Tôm ăn kẹo anh ta cũng muốn ăn, bèn hỏi Tôm có bán kẹo không.
-Có bán, chú ạ. Năm xu một chiếc.
-Đắt thế... Thôi, cũng được. Bán cho chú một chiếc nào.
Mỗi người mua một chiếc. Còn lại mấy chiếc muốn bán cho nhanh, Tôm trèo lên toa, thế là tàu chạy lúc nào không hay. Lúc biết ra thì không xuống được nữa. Mãi đến ga Đi-tơ-roi, tàu đỗ, em mới có thể xuống được. Nhưng xuống thì cũng chẳng làm được gì vì hai ngày nữa mới có tàu trở về. Làm sao đây? Lấy gì mà ăn cho đến ngày kia và lấy tiền đâu mà mua vé trở về. Chẳng lẽ chịu nhịn đói à? Tôm đâu phải đứa trẻ dễ sợ hãi. Thế là em dùng số tiền bán kẹo lại đi mua kẹo và hoa quả đem ra ga bán. Vài ngày sau, em đã có tiền mua vé tàu trở về. Đến ga, em thấy cả nhà đang đứng ở đó. Cha Tôm định bụng ngay lúc Tôm trở về mệt mỏi và đói mềm sẽ cho thằng con bất trị một trận đòn nhừ tử, nhưng ông ngạc nhiên biết bao thấy con mình khoẻ mạnh, nhảy từ trên tàu xuống, trước ngực đeo một khay kẹo, Ta-ni-a chạy ra đón em:
-Thế nào, Tôm?
Để trả lời, Tôm lấy trên khay một con búp bê bằng kẹo đưa cho chị. Rồi hối hả chạy lại gần mẹ, đưa cho mẹ một bó hoa nhỏ và đưa cho cha một chiếc hộp đựng thuốc lá.
-Sao con bỏ nhà đi?
-Không, bố ạ, con có định bỏ nhà đi đâu...
Bà mẹ sợ chồng lại đánh mắng con nơi đông người, nên vội vàng bảo:
-Thôi, ta về nhà đã, muộn rồi!
Về tới nhà, sau khi đã nói rõ vì sao em đi mấy ngày nay không xin phép bố mẹ, Tôm cố nói cho cha hiểu là bị đuổi khỏi trường rồi, tốt nhất là cha cho em đi bán hàng rong để kiếm sống.
Biết không thuyết phục nổi cha, Tôm buồn bã xuống nhà hầm. Ta-ni-a cũng theo em. Cha mẹ Tôm tiếp tục ngồi bàn bạc. Ông Ê-đi-xơn bảo vợ:
-Bà ạ, tôi không thể để cho nó đi bán hàng rong đâu. Tôi không muốn làm trò cười cho thiên hạ.
-Người ta cười thì đã sao, hở ông? Nó tự kiếm sống chứ có làm điều gì xấu đâu. Vả lại, ông xem, nó say sưa làm việc thế cơ mà. Ông tưởng con nó chỉ ngừng lại ở đó thôi ư? Không đâu, ông ạ, nó có những suy nghĩ sâu xa đấy. Nó đang tự rèn luyện để nên người đấy ông ạ. Nó sẽ đạt được ước vọng của nó, tôi tin như thế.
Cuối cùng, ông bố cũng phải bằng lòng. Ông châm một điếu thuốc và tự mình đi bảo cho con quyết định ấy. Nhưng vừa xuống đến nhà hầm ông đứng sững lại: Tôm và Ta-ni-a, mỗi đứa đang cầm một mảnh gì đó trong tay và đang ra sức cọ lên tóc nhau.
-Chúng bay làm cái gì thế, lũ quỷ, tóc tai bù xù lên thế kia kìa?
-Chúng con muốn làm ra điện, cha ạ! - hai chị em tươi tỉnh trả lời.
Ông bố bèn thét lên:
-Tao sẽ cho chúng mày biết làm ra điện như thế nào để mà nhớ suốt đời.
Và Tôm lại bị một trận đòn.

(Phần sau: "Trưởng phòng thí nghiệm" và con người không biết sợ hãi)
__________________
"Trưởng phòng thí nghiệm"
và con người không biết sợ hãi

Tôm lại đi bán hàng rong và đã dành dụm mua được những cuốn sách lý, hoá mơ ước từ lâu. Ban ngày, em đi bán hoa quả và thuốc lá, đêm đến em miệt mài đọc sách. Trong các ngăn tủ, những cuốn sách dày ngày một nhiều.
Mùa xuân và mùa hạ đã qua, mùa đông sắp đến. Tủ sách của Tôm ngày càng lớn và kiến thức của em ngày một rộng mở. Em rất tự hào do lao động cần mẫn của mình, đã mua được những cuốn sách tuyệt diệu như vậy.
Bận quá, em chẳng còn thì giờ về nhà nữa. Em xin với bác Nen-xơn, trưởng tàu số 7 cho em được ở lại trên tàu và đặt trong một góc toa "phòng thí nghiệm" nhỏ bé của em. Bác Nen-xơn bằng lòng.
Tôm kiếm được ít đinh và một mảnh ván. Với một cái cưa và một chiếc búa, em đã tạo ra được "phòng thí nghiệm" trong góc toa mà bác Nen-xơn đã cho em được tự ý sử dụng. Em đóng một cái hộp để đựng những "dụng cụ thí nghiệm". Trong "phòng thí nghiệm trên bánh xe lăn", trong tiếng rầm rầm và nhịp lắc lư của chiếc toa chở hàng, cậu thiếu niên say mê khoa học ấy đã quên tất cả, say sưa làm những thí nghiệm vào mọi lúc rỗi rãi hoặc ngốn ngấu đọc những cuốn sách lý, hoá mới nhất. Cậu không ngừng đọc sách, chẳng hề biết mệt mỏi.
Một lần, nhân lúc tàu dừng lại ở ga Đi-tơ-roi, có một người ở Liên đoàn vận tải nhờ Tôm đưa hộ một bức thư rất cần cho ông giám đốc Liên đoàn đang nghỉ phép ở quê, cách ga cậu ở đọ hai mươi ki-lô-mét và bằng bất cứ giá nào bức thư ấy phải đến tay ông giám đốc ngay trong đêm ấy.
-Này đây, tôi biếu cậu mười lăm đô-la!
Tôm suy nghĩ một lát rồi bảo:
-Ít quá ông ạ. Vì tôi cần một người nữa đi cùng tôi mới được. Ông trả cho hai mươi lăm đô-la mới đủ.
-Được thôi, miễn là hoàn thành công việc.
Tôm cầm thư, nhận tiền rồi rủ một bạn quen lớn hơn em một chút, và cả hai lên đường. Khoảng tám rưỡi tối, các em xuống ga, rẽ vào đường làng. Trời mưa và tối. Chỉ có một ngọn đèn trong tay, các em dò dẫm bước. Đường dài và vắng... Lại phải xuyên qua một cánh rừng nhỏ. Trên đầu, cành cây đan chặt vào nhau, nhấp nhoáng ánh đèn tưởng như có một đàn rắn khổng lồ. Chốc chốc các em lại vấp phải những rễ cây nổi, hốc cây như những con quái vật đang há hốc mõm. Người bạn đường của Tôm ướt như chuột lột. Câu ta run lập cập vì rét và sợ hãi.
-Tôm ơi, tớ không đi nữa đâu. Chân tớ rủn ra rồi. Tớ đang rét run lên đây. Thật là một đêm ghê gớm và tối như hũ nút!
-Thế là thế nào bây giờ?
-Chúng mình tìm gốc cây nào mà ẩn rồi đợi sáng hãy đi.
-Không được, Uyn ạ, chúng mình đã nhận đưa thư này ngay đêm nay cơ mà.
-Nhưng, cậu ạ... tớ...
-Thôi, không nói nữa. Đi thôi, nào!
Các em lại đi. Đột nhiên đèn tắt. Chúng cứ bước thầm. Trời vẫn mưa, sấm chớp đùng đùng. Cả hai mệt bã người. Cuối cùng Tôm đành nhượng bộ. Rùng mình, các em núp dưới gốc cây, có cảm giác như mình sẽ chết mất trong đêm mưa tối tăm ấy.
-Uyn ơi, dù sao chúng ta cũng cứ phải đi. Bọn mình phải hoàn thành việc đã nhận. Không thể ngừng lại đâu. Nào, đi thôi!
Lại vấp, ngã nhiều lần. Cuối cùng, các em cũng tới được con đường mòn rẽ vào làng vừa khi trời bắt đầu rạng sáng.
Bức thư đã trao được tận tay người nhận đúng lúc.
Những đồng đô-la thật được việc. Một phần Tôm mua nốt số dụng cụ thí nghiệm, một phần em mua sách lý, hoá. Ôi những cuốn sách quý giá! Em đọc chúng không phải chỉ bằng mắt mà bằng cả trí tuệ và tâm hồn cháy bỏng khát khao hiểu biết.

(Phần sau: Nhà báo và nhà xuất bản)
__________________
Nhà báo và nhà xuất bản

Nhân dân khắp nước đều chăm chú theo dõi mọi tin tức lớn nhỏ của cuộc chiến tranh. Một trận thắng hoặc bại của bất kỳ phía nào cũng làm cho dư luận xôn xao. Khi cuộc chiếc tranh nổ ra, Ê-đi-xơn vừa đúng mười bốn tuổi. Em cũng như mọi người đều nóng lòng chờ đón, nghe ngóng từng tin chiến sự nhưng chẳng bao giờ thoả mãn. Em thấy ở ga Đi-tơ-roi thỉnh thoảng mỗi khi có báo đến, hành khách và dân địa phương tranh cướp nhau mà mua, mà đọc. Trước cảnh ấy, em nảy ra ý nghĩ sẽ làm một tờ báo, trong đó ghi tất cả tin tức các loại cho mọi người đọc, nhất là các tin chiến sự. Quen thực hiện ngay lập tức mọi suy nghĩ của mình, em liền lên Phơ-ra-de, một tỉnh nhỏ gần Po Hu-rôn, mua một bộ chữ và một máy in rập tay cũ kỹ, rẻ tiền.
Chỉ trong vài ngày, em đã học được cách in và lúc ấy em nghĩ rằng mình sẽ theo nghề này suốt đời.
Em đem máy in đặt vào "phòng thí nghiệm" trong toa tàu. Thấy bác Nen-xơn vào, em khôn ngoan biếu bác một chiếc tẩu hút thuốc thật đẹp vì em biết bác sẽ làm rầy rà chuyện cái máy in. Quả nhiên, bác hỏi:
-Gì thế này, chú mày?
-Thưa bác, cái máy in ạ. Cháu định ra một tờ báo đăng các tin tức chiến sự.
-Thế chú mày đem nó về nhà chứ? Ở đây thì lúc nào mà in được vì chú mày suốt ngày đi bán hoa quả cơ mà?
-Chính vì thế mà cháu không thể để nó ở nhà được bác ạ, cháu sẽ ra báo ngay ở đây.
-Ở đây à? Tàu của tao là nhà in à? Thật quá quắt! À... vì thế mà mày cho tao chiếc tẩu đấy? Này, cầm lấy và mang ngay máy đi!
-Không phải đâu bác Nen-xơn ơi, xin bác đừng giận. Nếu cháu in được báo thì cả hai bác cháu đều là những người yêu nước cả vì đã thông báo cho dân chúng biết rõ tin tức của bên ta và mọi quyết định của tổng thống Linh-côn.
Bác Nen-xơn nghe có vẻ bùi tai:
-Thế nhỡ người ta khám tàu thấy thì sao?
-Thì người ta sẽ bảo bác cháu ta thực sự là những người yêu nước chứ sao.
Thế là bác Nen-xơn bằng lòng. Tờ báo lấy tên là "Tuần báo Hê-rôn". Một lần nữa, Tôm tỏ ra là một thiếu niên có tài năng và khéo léo trong việc giao thiệp với mọi người. Vừa bán kẹo, bán hoa quả, em vừa bán báo cho những người ham đọc tin tức, làm cho họ rất ngạc nhiên về sự sớm chính chắn của Tôm. Bán thêm báo, lãi thu về được nhiều hơn. Một phần tiền em mua sách, một phần tiền em gửi về nhà cho mẹ. Con người nhỏ tuổi đó đã vừa là nhà báo, người biên tập, nhà xuất bản, là thợ in và cũng là giám đốc duy nhất, chủ bút duy nhất của tờ báo. Nội dung của tờ báo là những tin tức thu lượm được qua các bức thư, qua các cuộc chuyện trò với những người lính em gặp trên các toa tàu. Báo còn có cả tin tức xảy ra trên tàu và tin tức lặt vặt trong thành phố.
Ở ga, ai cũng biết Tôm. Hằng ngày, mọi người mong ngóng Tôm và tờ báo của "một người cùng tỉnh" với họ. Cha mẹ Tôm rất lấy làm hãnh diện. Còn chị Ta-ni-a thì khỏi phải nói, chị rất sung sướng và tự hào về cậu em trai của mình. Để bán được nhiều báo hơn, Tôm quảng cáo cho báo bằng những mảnh tin nhỏ dán ở nơi công cộng trong thành phố và ở trên các toa tàu. Chỉ cần đọc dòng chữ Một trận đánh đẫm máu ở Sy-lốc. Hàng ngàn người chết và bị thương. Xin đọc chi tiết trên "Tuần báo Hê-rôn" thế là mọi người đổ xô mua báo của Tôm, từ mười tờ ở một ga, em bán có khi lên tới hai ba trăm tờ!

(Phần sau: Chai Ni-tơ-rô gli-xê-rin)
Chai Ni-tơ-rô gli-xê-rin (NITROGLIXERIN)


Một hôm, trên một chuyến tàu đi Đi-tơ-roi. Như thường lệ, em trò chuyện với hành khách để lấy tin viết báo. Em hỏi một viên đại uý:
-Chú này, quân ta có cần chất nổ không nhỉ?
-Quân ta thì thiếu gì thứ ấy.
-Nhưng chắc chưa mạnh bằng thứ mà cháu phát minh ra đâu, cháu phải đặt tên cho nó là "Thần chết của kẻ thù" cơ đấy!
Viên đại uý vui vẻ hỏi:
-Thế cơ à, vậy chất nổ đó của em đâu?
Để trả lời, Tôm rút trong túi ra một cái chai:
-Đây, nó đây ạ.
-Em làm bằng những chất gì?
-Bằng axit sunfuric, axit nitơric và glixêrin.
Tôm hãnh diện trả lời về phát minh của em. Nhưng viên đại úy vừa nghe hết câu đã đứng bật dậy như ngồi phải gai và nói như thét:
-Thế này là nitơrô - glixêrin à? Cẩn thận, kẻo tất cả nổ tung lên bây giờ!
Mọi người trên tàu nhốn nháo, ngơ ngác. Nỗi sợ hãi hiện lên mọi khuôn mặt, nhất là các bà. Người lo sợ nhất là bác Nen-xơn vì bác phải chịu trách nhiệm về các hành khách. Viên đại uý vừa quát bác Nen-xơn vừa chỉ cái chai đang còn trong tay Tôm:
-Đỗ tàu lại! Phải ném ngay cái chai quái quỷ này đi!
Bác Nen-xơn cuống người vì tiếng quát của viên sĩ quan và vì sự việc xảy ra quá đột ngột. Bác vội chạy qua các toa tàu đến buồng lái ra lệnh cho người lái tàu:
-Đỗ lại! Đỗ lại! Nổ chết cả bây giờ!
Ngươờ lái tàu sợ hãi liền hàm ngay tàu lại đúng trên một chiếc cầu bắc ngang sông. Viên sĩ quan lấy dây buộc vào cổ chai rồi bắt Tôm đưa chai qua cửa sổ từ từ thả xuống nước. Mọi người thở phào nhẹ nhõm... Có một bà sợ quá ngất đi, lay mãi mới tỉnh. Bác Nen-xơn rít qua kẽ răng:
-Thằng trời đánh! Suýt nữa thì mày làm nổ tàu!
Rồi bác ra lệnh cho Tôm đến Po Hu-rôn phải dọn hết mọi đề lề xuống và cút ngay tức khắc. Em hết sức van nài nhưng bác ta không chuyển. Tôm buồn bã thu dọn các dụng cụ thí nghiệm ở trong góc toa. Trong khi gói ghém, em lỡ tay đánh đổ chai sunfur và lửa bén cháy rất nhanh, cơ hồ cháy toa. Nhưng một hành khách đã dốc cả thùng sữa tươi vào và dập tắt được ngọn lửa.
Giận quá, bác Nen-xơn dang thẳng tay tát ngay vào má em và quát:
-Cút ngay lập tức, đồ quỷ!
Thất vọng tràn đầy, cậu bé Ê-đi-xơn chẳng nói được một lời. Tai em ù đặc và đau nhói như có chiếc dùi xuyên qua.
Đến ga Po Hu-rôn, người trưởng tàu ném không thương tiếc mọi thứ đồ lề của em xuống sân ga: ống nghiệm, chai, lọ, v.v... Tất cả vỡ loảng xoảng... Xong, hắn phũ phàng đẩy Tôm xuống và còn đá theo em một cái.
Tôm đau đớn nhìn công phu chắt bóp của mình đã tan vỡ trong chốc lát cùng với bao ước mơ và dự định táo bạo bấy lâu xây đắp. Tai em càng đau buốt. Tôm trở về nhà kiệt sức và mệt mỏi, lòng chán ngán. Bác sĩ Pen-đe đã khám tai và cố chữa cho em, nhưng vô ích. Màng tai đã bị thủng vì cái tát quá mạnh của gã Nen-xơn, và từ đây cho đến suốt đời, tai trái của Tôm hoàn toàn bị điếc hẳn.

(Phần sau: Những chuyện không may)
http://www.thienvanhoc.org/forum/showthread.php?t=2884&page=3
muốn mua một cái máy để đọc e- book



cái thời kỳ này là nhớn nhanh nhất ấy - phổng phao hẳn lên - phải cái tính tình cũng thay đổi - mẹ và bà ngoại mà ý kiến 1 phát là cả xô nước sôi vào mẹt luôn - kiểu ương ương .
Trên chuyến tàu đi vào Quảng Nam - haiz - cùng với khăn của Hiền cá sấu . Đúng như ước nguyện của năm 2009 - chạy long xòng xọc khắp cả nước luôn để tìm kế chăm chút gia đình . Kinh nhỉ - mình nhiều lúc cứ ngờ ngợ mình là con gái :)
Đông Ngạc
Bách khoa toàn thư mở Wikipedia
Làng Đông Ngạc (tên nôm là làng Vẽ hay Kẻ Vẽ, tên chữ là Đông Ngạc) là một làng cổ ở nằm sát chân cầu Thăng Long, cách trung tâm Hà Nội khoảng 10 km. Đông Ngạc được coi là một trong những làng cổ nhất của Hà Nội. Làng còn được gọi là "làng tiến sĩ" do có rất nhiều vị tiến sĩ Hán học và Tây học là người làng. Làng còn nổi tiếng về một số nghề thủ công truyền thống như chuyên sản xuất nem ("giò Chèm, nem Vẽ"), làm quang gánh, nặn nồi đất...
Mục lục [ẩn]
1 Di sản
2 Con người
3 Tham khảo
4 Chú thích
[sửa]Di sản

Làng nổi tiếng với đình làng Đông Ngạc, một ngôi đình có quy mô to lớn, nhiều hạng mục với các thành phần kiến trúc cổ kính và chuẩn mực đã tồn tại từ 500 năm nay. Đình được xây dựng trên một thế đất cao ráo, đắc địa ở phía Bắc làng, sát với đê sông Hồng. Tương truyền, thời xưa đình vốn là một toà miếu cổ có từ thời Đường vào thế kỷ 7. Năm 1635, dân làng đã cải tạo và mở rộng thành đình để thờ thành hoàng làng. Đình thờ 3 vị thần tượng trưng cho cả Thiên - Địa - Nhân.
Thiên thần: Thần Độc Cước, do Phan Phu Tiên rước về từ Sầm Sơn, Thanh Hoá;
Nhân thần: Lê Khôi, cháu vua Lê Thái Tổ, là một tướng lĩnh làm đến chức Nhập nội tư mã, Thượng tướng quân, mất sau trận thắng thành Đồ Bàn. Thần được người làng là Đô đốc Đồng Xuyên Hầu rước về từ Nghệ An;
Địa thần: Bản thổ Thành hoàng. (trong các sắc phong còn giữ được đều ghi là Bảo Vệ Chương Hòa đôn ngưng thổ địa hiển trưng chi thần). Thần trừ tai chống hạn cầu cúng linh ứng. Kể từ khi có dân đến ở đến nay thì thần đã là Thành hoàng. Các triều đại đều có sắc phong, sự tích đã bị mai một, nay người dân không còn nhớ rõ nữa.
Ngoài ra Đình còn thờ tiến sĩ Phạm Quang Dung là người làng có công đứng ra trùng tu đình năm 1718 và ông Phạm Thọ Lý, người đã cung tiến đất làm đình lần đầu năm 1635. Trong đình hiện còn lưu giữ nhiều hiện vật quí, có giá trị, như bia đá và bộ tranh sơn mài thời Lê.
Làng có chùa Tư Khánh với phong cách nghệ thuật thế kỷ 18 - 19. Chùa có quả chuông đúc năm Diên Hựu thứ 2 (1315). Trong chùa hiện còn có tấm bia có niên đại Thịnh Đức ghi rõ công đức của vợ chồng ông Nguyễn Phúc Ninh, cúng gia tư điền sản để tu bổ, dựng lại chùa, và được dân làng tôn làm Hậu Phật.
Làng hiện còn trên 100 ngôi nhà cổ có thời gian xây dựng trên 100 năm, trong đó có nhiều ngôi nhà gỗ được đục chạm công phu. Nhà thờ Đỗ Thế Giai, một quan chức cao cấp thời Lê Trịnh là nơi còn giữ được khá nhiều những di vật có giá trị, là ngôi nhà được chọn làm bối cảnh quay nhiều phim truyện, phim truyền hình.
Làng có 9 bài thơ dài để đọc lên lúc thưởng lụa và tiền cho các đào nương tron nghi lễ hát ca trù xưa đã được tổ chức vào dịp hội làng ngày 09 tháng 2 âm lịch hàng năm. 9 bài thơ này do Lê Đức Mao (1462 - 1529) một người hay chữ trong làng đã thay mặt các giáp soạn ra. Đây cũng là tư liệu chữ viết đầu tiên về ca trù trong kho tàng di sản Hán Nôm, và cũng là cứ liệu sớm nhất về thơ lục bát và song thất lục bát trong lịch sử văn học Việt Nam.
[sửa]Con người

Làng Đông Ngạc đã là nơi xuất thân của 18 vị Tiến sĩ nho học (với 1 Thái học sinh, 1 Bảng nhãn, 2 Hoàng giáp và 14 Đồng tiến sĩ; gồm: Phan Phu Tiên-1429, Phạm Lân Định (Luân Định)-1514, Phạm Thọ Chỉ-1577, Phạm Hiển Danh-1646, Phạm Quang Trạch-1683, Phan Vinh Phúc-1685, Phạm Quang Hoàn-1694, Phạm Quang Dung-1706, Phạm Quang Ninh (Nguyên Ninh)-1731, Phan Lê Phiên-1757, Nguyễn Đình Thạc-1779, Hoàng Tế Mỹ-1826, Phạm Gia Chuyên-1831, Nguyễn Văn Tùng-1838, Nguyễn Hữu Tạo-1844, Phạm Quang Mãn-1849, Hoàng Tướng Hiệp-1865, Nguyễn Dự-1879)[1][2][3], 2 Phó bảng nho học (Nguyễn Văn Hội-1849, Hoàng Tăng Bí-1910)[4][5], 6 vị đỗ sĩ vọng (tức thi hội chỉ vào đến tam trường nhưng nổi tiếng là hiền tài nên cũng coi như tiến sĩ), 7 tiến sĩ thời Pháp, và thời nay đã có tới hơn 50 tiến sĩ.
Xưa làng Đông Ngạc có câu ngạn ngữ “Đất Kẻ Giàn, quan Kẻ Vẽ” để bày tỏ niềm tự hào có nhiều người thành đạt trong khoa bảng. Các tộc họ ở đây, tộc họ nào cũng có người đỗ đại khoa, ít nhất là một người, nhiều họ như họ Phạm là 16 người. Gia đình Hoàng giáp Hoàng Tế Mỹ từ khi định cư ở Đông Ngạc có 3 đời nối tiếp nhau đỗ Tiến sĩ và 1 Phó bảng (Hoàng Nguyễn Thự, Hoàng Tế Mỹ, Hoàng Tướng Hiệp, Hoàng Tăng Bí); cũng như gia đình Bảng nhãn Phạm Quang Trạch có tới 7 người đỗ đại khoa (từ Tiến sỹ Phạm Luân Định, Hoàng giáp Phạm Thọ Chỉ đến Tiến sĩ Phạm Quang Ninh) trong khoảng 217 năm (1514-1731).
Đông Ngạc đã sản sinh ra nhiều danh nhân, đóng góp lớn nhiều mặt ở nhiều lĩnh vực và mọi thời kỳ lịch sử:
Thời phong kiến có Phan Phu Tiên, Đỗ Thế Giai, Lê Đức Mao, Phạm Quang Trạch, Phạm Quang Dung, Phan Lê Phiên, Hoàng Nguyễn Thự (chuyển cư đến từ Đông Bình huyện Gia Bình tỉnh Bắc Ninh), Hoàng Tế Mỹ, Phạm Gia Chuyên, Nguyễn Hữu Tạo,...
Thời cận-hiện đại với Phan Văn Trường, Hoàng Tăng Bí... và ngày nay là Hoàng Minh Giám (cố Bộ trưởng Bộ Văn Hoá), bác sĩ Hoàng Tích Trý (cố Bộ trưởng Bộ Y tế), Hoàng Tích Mịnh và Hoàng Thủy Nguyên (hai chú cháu đều được trao tặng Giải thưởng Hồ Chí Minh lĩnh vực y - dược), Trung tướng GS-TS Phạm Gia Khánh (Giám đốc Học viện Quân y), GS-TS Phạm Gia Khải (Viện trưởng Viện Tim mạch), TS Phạm Gia Khiêm (phó Thủ tướng Chính phủ Việt Nam) và những chính khách, nhà khoa học khác.
Bên cạnh truyền thống khoa bảng, làng Đông Ngạc còn là một địa bàn quan trọng trong kháng chiến chống Pháp ở thủ đô Hà Nội, là cơ sở y tế cứu chữa thương binh trong trận chiến bảo vệ Hà Nội năm 1946, và đã nuôi dấu nhiều cán bộ kháng chiến trong những năm Pháp chiếm đóng. Năm 2004, Ðảng bộ và nhân dân làng Ðông Ngạc đã được Nhà nước trao tặng danh hiệu Anh hùng lực lượng vũ trang nhân dân.

Liệu sau này có khi nào con Đông Giang hỏi mẹ - mẹ ơi sao mẹ đặt tên con là Đông Giang không nhỉ - hic con ơi biết giả nhời thế nào đây - mẹ ngại khoe quá .
[sửa]