Chủ Nhật, 24 tháng 7, 2011
thông tin và hệ lụy
càng ngày càng có nhiều kênh thông tin mạng xã hội like :
facebook
báo mạng
internet
tivi , đài , báo
không có thông tin cũng chết , quá nhiều thông tin càng chết .
Players’ executive committee to meet Monday
By BARRY WILNER, AP Pro Football Writer
3 hours, 56 minutes ago
tweet2068
Email
Print
NEW YORK (AP)—A vote on a settlement to the lockout is what every NFL fan wants. Nobody is sure when that might happen.
The players’ executive committee will meet Monday in Washington after lawyers worked through the weekend on issues that are holding up an agreement with the owners. Several people with knowledge of the meeting have told The Associated Press that no vote to recommend a deal is certain Monday.
The people spoke on condition of anonymity because the players association has not revealed its plans.
Related Video
When will lockout end?When will lockout end?
Video Player Controls
Play/Pause Video
Seek Reverse
Seek Forward
Replay Video
Volume Down
Volume Up
Focus Video
When will lockout end?When will lockout end?
More NFL Videos
Related Coverage
Join the Rally
Owners approved a tentative agreement to end the four-month lockout on Thursday. But the players said they need more information before they can vote, and took issue with portions of the proposal, including the lack of an opt-out clause. The players have suggested an opt-out after seven years of the 10-year agreement; owners opted out of the last collective bargaining agreement in 2008, eventually leading to the lockout that began March 12.
Several players only saw that full proposal late Saturday, and lawyers were working as late as Sunday evening on details.
Should the players’ executive committee vote to accept the deal, it then would go to the 32 team representatives to approve, perhaps on Monday. After that, some 1,900 players would need to vote, with a simple majority required for passage, but the timing for that is uncertain.
The 10 named plaintiffs in the players’ lawsuit against the league— including Tom Brady(notes), Peyton Manning(notes) and Drew Brees(notes)—must officially inform the court in Minneapolis of their approval of the pact, too.
Players also will need to vote to re-establish the NFLPA as a union; only after that happens could a full collective bargaining agreement be reached. But training camps and preseason games could occur while the sides put the finishing touches on a deal.
Only after the NFLPA is again a union can it negotiate such items as the league’s personal conduct policy and drug testing.
But a person with knowledge of the executive committee meeting said it will be “to understand where things stand after this weekend’s conversations. No talk of not voting, no talk of vote.”
Team facilities would open two days after the executive committee authorizes the deal, which would be Wednesday if a vote comes Monday. Players then can get physicals, sign union cards, receive playbooks, and agents can negotiate or renegotiate contracts. No contracts could be signed, however, until Saturday, when camps would open if the NFLPA is back to being a union and the agreement is approved.
Teams also have not negotiated with their draft picks and have not signed undrafted free agents. With regular free agency going on concurrently, it will bring some frenzied times once an agreement has been ratified by both sides.
A solution to the four-month lockout, the NFL’s first work stoppage since 1987, would come too late to save the Hall of Fame game on Aug. 7. It was canceled last Thursday by the league.
However, no other cancellations would be needed, and only a few teams would have delayed the start of training camp. Three of those clubs—the Ravens, Giants and Jets—decided to remain at their regular facilities rather than hold camp at a different site.
The preseason is scheduled to begin Aug. 11 with Seattle at San Diego. Super Bowl champion Green Bay is set to host New Orleans in the regular-season kickoff on Sept. 8.
The major economic framework for a 10-year deal was worked out a week ago. That included how the more than $9 billion in annual league revenues will be divided (about 53 percent to owners and 47 percent to players over the next decade; the old CBA resulted in nearly a 50-50 split); a per-club cap of about $120 million for salary and bonuses in 2011—and at least that in 2012 and 2013 — plus about $22 million in benefits; a salary system to rein in spending on first-round draft picks; and unrestricted free agency for most players after four seasons.
AP Pro Football Howard Fendrich and Sports Writers Larry Lage, Teresa Walker and John Wawrow contributed to this story.
reading book
nhớ lại thưở bé , ngày xưa mình rất thích đọc sách -đại khái là hồi bé mình không có bạn bè gì cả , tại nhà cửa chuyển đi linh tinh , chỉ có con Chi cùng nhà - là con em họ mình . Thưở đấy ngoài búp bê , đồ hàng ra thì anh em còn có sách , những câu chuyện cho trẻ con như ngụ ngôn Lép tôn xì tôi này , chuyện 3 chú lợn đi lễ hội này , chuyện cổ tích màu xanh đến giờ anh cũng không thể nhớ tên nó là gì , đại khái hồi ấy mình và con Chi có 2 quyển giống y chang nhau chả biết ai mua cho , quyển của Chi thì được ông vẽ hoa lá rất đẹp , mình thấy thế thích quá cũng tung tẩy đòi , đòi kì kèo nì nèo mãi mà hôm đấy ông bận đi đâu dạy học ấy thế là cuối cùng cũng được vẽ cho nhưng vẫn hậm hực vì xấu hơn của nó . Đấy , mình cứ thiệt thòi hơn các chị em họ khác thế đấy , mà chắc chắn là cả nhà chả đứa nào chăm đọc sách từ bé như mình . Đấy là 3 tuổi , 4 tuổi thì nhà chuyển càng chẳng có bạn bè gì , chỉ có mẹ và bà ngoại biết chữ thôi , thế là cứ chạy theo xin xỏ đọc chuyện cho , lúc nào bà nói :tôi không có kính là lủi thủi bò ra một xó ngồi tự bịa vì có hiểu quái gì đâu - đại khái là phải vận dụng hết trí tưởng tượng . Đến khi học lớp 1 rồi , biết chữ rồi thì quyển sách đầu tiên mình đọc một mạch hết là andersen , hồi đó có 2 quyển nhà còn tích lại trong hòm sách của ông già hay bà già ấy - đọc xong thấy hay kinh tha hồ bay bổng với trí tưởng tượng . Người ta nói không sai trong sách có nhạc trong sách có .... vân vân . Vì thích đọc thế cho nên hồi cấp 1 mình học được lắm , đến cấp 2 thì đỗ chuyên văn , lại đọc cứ gọi là ngộ sách , nhưng lớn hơn chút nữa thì không thích sách nữa rồi thích các kiểu khác , lên cấp 3 thì sách văn của mình toàn lôi ra kê đầu đập chuột - mình bận nghĩ đến chuyện làm giàu , chuyện tình cảm , chuyện gia đình , chuyện ăn uống , chuyện tăng cân , chuyện sao để nổi tiếng :).... và thưở ấy niềm đam mê lớn nhất không phải là sách , học , văn.... mà là âm nhạc .
Năm 1998,99 gì đó VTV3 - VTV3 đã được 15 tuổi rồi sao không tin được tức là từ những năm của SV96 ấy nhỉ - hay thật , mình nhớ có một lần đang chơi với mẹ và em trên phố Điện Biên thấy Lại Văn Sâm ngồi trầm ngâm bên cốc coffee trên phố Tống Duy Tân - chậc cảm giác được gặp người nổi tiếng thật thú vị .
năm 1996 có SV96 này đến năm 1998 , 99 gì đó chúng ta có MTV phải nói là thưở ấy là điểm hot , trên đài đâu đâu cũng thấy chương trình ca nhạc MTV most - wanted của anh Hiếu và chị Ngọc Anh sau này chuyển sang anh Quang và chị Ngọc Anh , công nhận hồi ấy chỉ mơ được nổi tiếng như thế , được viết báo cộng tác - HHT hồi đấy còn rất vui , thật đáng tiếc là những tờ báo như thế sau không còn tồn tại nữa .
hồi đấy nhà mình nghèo lắm - nhưng mình vẫn thấy mình giàu vì mình hiểu được những điều mà những đứa khác không hiểu được - túm lại hồi đó tự cho mình là phông văn hóa cao và rất là cao siêu - chuyên văn - nghe nhạc quốc tế ... vân vân . Đấy , bệnh hoạn thế chứ lị .
Đến khi vào cấp 3 thì ôi thôi phải nói là sụp đổ cả một bầu trời , hồi đấy luôn phải trăn trở chuyện mua quần áo , chuyện trông mình có xinh không và cái anh chàng kia có thích mình không ...2 năm nhé , một mối tình mà ai chơi với mình thưở đó thì đều biết . Mình bé lại mắc bệnh lụy tình mới chết , thế là 2 năm vẫn nghèo khốn và cãi vã nay lại có thêm tình yêu éo le và means girl .
Phải nói đó là time cực kì khó khăn với mình , cả thời gian đi học thêm cũng không khá hơn , không tài nào tập trung học được và không rõ con đường mình đi nó sẽ thế nào . Mọi chuyện đến với mình rất tình cờ và mình , cứ cố gắng với tất cả những gì mình có và thuận theo lẽ tự nhiên .
Mình kiếm đươc 30.000đ đầu tiên cho một buổi dạy học , lúc đấy mới thấy ... phí tiền và time từ bé đi học thêm mới thấy kiến thức để thi chưa đủ , học là phải ra cơm ra gạo , học là vì nồi cơm , lúc ấy mới châu đầu và để học . 4 năm học đại học thật gian khổ nhưng có bạn bè cùng chia lửa với mình , giờ ai đấy cũng đã ổn định gần hết - là các bạn đại học cũ của mình , còn mình mình cần bước nốt - phía trước vẫn luôn là bầu trời .
http://www.theoyeucau.com/Home/Onair/Quick_Snow_Show/1999/08/27/Sac_Dep_Va_Giong_Hat/01/Colors_Of_The_Wind_Vanessa_Williams/ - 1999
http://www.theoyeucau.com/Home/Onair/Quick_Snow_Show/1999/09/10/Hong_Son_Cong_Chua/01/Bailamos_Enrique_Iglesias/
historynet.com
Tokyo Rose: They Called Her a Traitor
American History | Published: June 12, 2006 at 8:11 pm
ShareThis (Single Page) 5 comments
Cheering and expectant crowds greeted the General Hodges, a United States Army transport vessel, when it docked at San Francisco on September 25, 1948. The ship was filled with servicemen returning home from Japan and South Korea, and they eagerly gathered at the high deck railings, waving and whistling to sweethearts and families on the sunlit quayside below.
Yet before those GIs were allowed to disembark, a small, thin, Japanese-American woman, flanked by a pair of burly FBI agents, slowly descended the gangplank. As a band struck up the bouncy 'California, Here I Come,' the woman–her head bowed, her pale face reflecting days of suffering from dysentery–stepped toward a waiting car. Although many of the people in the crowd knew who she was supposed to be, few found it easy to reconcile the plain and meek-looking prisoner with popular images of the World War II radio propagandist 'Tokyo Rose,' the sultry-voiced siren who had allegedly done her damnedest to demoralize American troops fighting in the Pacific. The United States government, however, seemed not to harbor any such reservations. Before another year ended, it would put Iva Toguri d'Aquino on trial for treason, even though American intelligence agents had already concluded that she was not Tokyo Rose–that Tokyo Rose was, in fact, merely a creature 'of rumor and legend'–and that d'Aquino's broadcasting activities in Japan during the war had been 'innocuous.'
SUBSCRIBE TODAY
Did you enjoy our article?
Read more in American History magazine
Subscribe online and save nearly 40%!!!
Iva (pronounced Aiva) Toguri hardly fit the mold of an American traitor. Born in 1916–ironically on July 4– she was the second of four children of Jun and Fumi Toguri, Japanese immigrants who had settled in LosAngeles and operated a small import business. Like many immigrants, Jun Toguri wanted his family to be as Americanized as possible, so he discouraged his offspring from learning to speak or write Japanese, rarely took them to Japanese-American events, and fed them a diet that combined Western and Asian dishes.
When Iva was old enough, her parents encouraged her to try out for school sports, despite her small stature. She discovered an aptitude for tennis. She also joined the Girl Scouts, took piano lessons, and developed a crush on film star Jimmy Stewart. Dreaming of a career in medicine, Iva attended the University of California at Los Angeles (UCLA) and graduated in 1940 with a bachelor's degree in zoology.
If not for a relative's illness, Iva might never have seen the land of her parents' birth. Instead, in the summer of 1941 the Toguris sent their daughter to Tokyo to care for her aunt, Shizuko Hattori, who was bedridden with diabetes and high blood pressure. It was an inopportune time for travel to Japan. Thanks to the island empire's expansionist policies, its relations with the United States were decaying precipitously. Requests by Japanese Americans to visit Japan sparked more than a little suspicion, and Iva's application for a U.S. passport still hadn't been filled by her departure date. When she boarded the Arabia Maru on July 5, 1941, carrying 28 pieces of luggage (filled with gifts for her relations, as well as Western foods to help Iva endure up to a year away from home), she had no visa to enter Japan and only a certificate of identification from the Immigration and Naturalization Service to prove that she was an American citizen.
None of this immediately mattered. Iva's first concern was to fit into Japanese society. Although she looked native-born, she didn't know the language, found the people 'discourteous,' and had difficulty handling chopsticks (her father had forbidden their use). 'I have finally gotten around to eating rice three times a day,' she explained in a letter home. 'It's killing me, but what can I do?' Unable to read local newspapers, she remained in the dark as tensions between the U.S. and Japan mounted. It wasn't until late November 1941 that Iva, frightened by increasing signs of an international crisis, decided to return to Los Angeles. She planned to board the California-bound Tatsutu Maru on December 2. However, a last-minute paperwork snafu caused her to miss the boat. Less than a week later, Japan attacked Hawaii's Pearl Harbor, and Iva was stranded in Tokyo.
http://www.youtube.com/watch?v=lF9L_XnlQg0 ----> sometimes languague has a really important role .
youth and rich
It's not like when you stay in Vietnam , in the globalcitiize like this , we need enough reason , technology and condition to be rich , just don't need to wait but you know that study how to creat something new and useful is really necessary not just to take an great diploma is enough .
Facebook CEO Mark Zuckerberg ---> he can earn so much of money but it have no meaning to me when he has a speech like that have no persuasive
http://www.laptopmag.com/
Cloud computing
From Wikipedia, the free encyclopedia
Cloud computing logical diagram
Cloud computing is a model for enabling ubiquitous, convenient, on-demand network access to a shared pool of configurable computing resources (e.g., networks, servers, storage, applications, and services) that can be rapidly provisioned and released with minimal management effort or service provider interaction.[1]
Contents [hide]
1 Introduction
1.1 Overview
1.2 How it works
1.3 Technical description
2 Overview
2.1 Comparisons
2.2 Characteristics
2.3 Architecture
3 History
4 Layers
4.1 Client
4.2 Application
4.3 Platform
4.4 Infrastructure
4.5 Server
5 Deployment models
5.1 Public cloud
5.2 Community cloud
5.3 Hybrid cloud
5.4 Private cloud
6 The Intercloud
7 Issues
7.1 Privacy
7.2 Compliance
7.3 Confusion
7.4 Legal
7.5 Open source
7.6 Open standards
7.7 Security
7.8 Sustainability
7.9 Abuse
8 Research
9 See also
10 References
[edit]Introduction
This section may require cleanup to meet Wikipedia's quality standards. (Consider using more specific clean up instructions.) Please improve this section if you can. The talk page may contain suggestions. (July 2011)
[edit]Overview
In the past computing tasks such as word processing were not possible without the installation of application software on a user's computer. A user bought a license for each application from a software vendor and obtained the right to install the application on one computer system. With the development of local area networks (LAN) and more networking capabilities, the client-server model of computing was born, where server computers with enhanced capabilities and large storage devices could be used to host application services and data for a large workgroup. Typically, in client-server computing, a network-friendly client version of the application was required on client computers which utilized the client system's memory and CPU for processing, even though resultant application data files (such as word processing documents) were stored centrally on the data servers. Multiple user licenses of an application were purchased for use by many users on a network.
Cloud computing differs from the classic client-server model by providing applications from a server that are executed and managed by a client's web browser, with no installed client version of an application required. Centralization gives cloud service providers complete control over the versions of the browser-based applications provided to clients, which removes the need for version upgrades or license management on individual client computing devices. The phrase "software as a service" (SaaS) is sometimes used to describe application programs offered through cloud computing. A common shorthand for a provided cloud computing service (or even an aggregation of all existing cloud services) is "The Cloud".
Any computer or web-friendly device connected to the Internet may access the same pool of computing power, applications, and files in a cloud-computing environment. Users may remotely store and access personal files such as music, pictures, videos, and bookmarks; play games; or do word processing on a remote server. Data is centrally stored, so the user does not need to carry a storage medium such as a DVD or USB flash drive. Desktop applications that connect to internet-host email providers may be considered cloud applications, including web-based email services.
[edit]How it works
A cloud user needs a client device such as a laptop or desktop computer, pad computer, smart phone, or other computing resource with a web browser (or other approved access route) to access a cloud system via the World Wide Web. Typically the user will log into the cloud at a service provider or private company, such as their employer. Cloud computing works on a client-server basis, using web browser protocols. The cloud provides server-based applications and all data services to the user, with output displayed on the client device. If the user wishes to create a document using a word processor, for example, the cloud provides a suitable application running on the server which displays work done by the user on the client web browser display. Memory allocated to the client system's web browser is used to make the application data appear on the client system display, but all computations and changes are recorded by the server, and final results including files created or altered are permanently stored on the cloud servers. Performance of the cloud application is dependent upon the network access, speed and reliability as well as the processing speed of the client device.
Since cloud services are web-based, they work on multiple platforms, including Linux, Macintosh, and Windows computers. Smart phones, pads and tablet devices with Internet and World Wide Web access also provide cloud services to telecommuting and mobile users.
A service provider may pool the processing power of multiple remote computers in a cloud to achieve routine tasks such as backing up of large amounts of data, word processing, or computationally intensive work. These tasks might normally be difficult, time consuming, or expensive for an individual user or a small company to accomplish, especially with limited computing resources and funds. With cloud computing, clients require only a simple computer, such as netbooks, designed with cloud computing in mind, or even a smartphone, with a connection to the Internet, or a company network, in order to make requests to and receive data from the cloud, hence the term "software as a service" (SaaS). Computation and storage is divided among the remote computers in order to handle large volumes of both, thus the client need not purchase expensive hardware or software to handle the task. The outcome of the processing task is returned to the client over the network, dependent on the speed of the Internet connection.
[edit]Technical description
Cloud computing provides computation, software, data access, and storage services that do not require end-user knowledge of the physical location and configuration of the system that delivers the services. Parallels to this concept can be drawn with the electricity grid, wherein end-users consume power without needing to understand the component devices or infrastructure required to provide the service.
Cloud computing describes a new supplement, consumption, and delivery model for IT services based on Internet protocols, and it typically involves provisioning of dynamically scalable and often virtualized resources[2][3] It is a byproduct and consequence of the ease-of-access to remote computing sites provided by the Internet.[4] This may take the form of web-based tools or applications that users can access and use through a web browser as if they were programs installed locally on their own computers.[5]
Cloud computing providers deliver applications via the internet, which are accessed from a Web browser, while the business software and data are stored on servers at a remote location. In some cases, legacy applications (line of business applications that until now have been prevalent in thin client Windows computing) are delivered via a screen-sharing technology such as Citrix XenApp, while the computing resources are consolidated at a remote data center location; in other cases, entire business applications have been coded using web-based technologies such as AJAX.
Most cloud computing infrastructures consist of services delivered through shared data-centers and appearing as a single point of access for consumers' computing needs. Commercial offerings may be required to meet service level agreements (SLAs), but specific terms are less often negotiated by smaller companies.[6]
[edit]
just the only way to do is read and read new thing everyday .
hanoi hanah
http://www.youtube.com/watch?v=-dFqGz_fXgE
xúc động thật nghe thấy những câu nói này .
đừng biện hộ cho sự dốt tiếng anh của mình nhé Lotus .
Trịnh Thị Ngọ - cũng con cháu tư sản .
ôi , huyền thoại
Hannah Ha Noi
Gặp lại Hannah Hà Nội
Lê Thị Thái Hòa
Không phải là một ngôi sao nổi tiếng trong các lĩnh vực chính trị, kinh tế, văn hóa nhưng Hannah Hà Nội lại được nhiều tờ báo nước ngoài (The New York Times, Life, L’Hebdo, People…) đăng hình, viết bài và phỏng vấn. Trong suốt thời gian Mỹ chiếm đóng miền Nam Việt Nam, những bản tin “Mỹ vận” của Đài tiếng nói Việt Nam được phát đi bởi giọng tiếng Anh ngọt ngào từ một người phụ nữ Hà Nội đã là ám ảnh không nguôi với lính Mỹ và với bất cứ ai nghe được bản tin này. Hannah Hà Nội tên thật là Trịnh Thị Ngọ, năm nay đã quá tuổi 70.
Con hẻm sâu trên đường Phan Xích Long, căn nhà có bancon ngập tràn hoa hồng màu cam rực, 2 con chó ầm ĩ hơn mức bình thường, chiếc đàn piano của người con rể đã mất và người phụ nữ Hà Nội dẫu đã qua thời xuân sắc nhưng vẫn rất dịu dàng, khiêm nhường là những ấn tượng đầu tiên khi tôi tìm gặp được bà. Quá nhiều lần gọi điện cũng là quá nhiều lần biết rằng bà đang nằm viện. Căn bệnh rối loạn tiền đình ở tuổi này không còn là sự chịu đựng dễ dàng với bà nữa. Chỉ ánh mặt và tiếng cười nhẹ nhõm mỗi khi nhắc nhớ chuyện quá vãng là những thoáng ngắn ngủi của vẻ đẹp thiếu nữ Hà thành không chỉ ở giọng nói… chợt quay về.
Bà ngại nhà báo, bởi sau năm 1995, khi đất nước mở cửa là thời gian bà phải tiếp nhiều nhà báo nước ngoài nhất. Nhiều đến mức bà cảm thấy vô cùng mệt mỏi, bởi câu chuyện có vậy, nhưng nhắc đi, nhắc lại vì ai cũng nói, họ muốn nghe thêm, quan trọng hơn, họ muốn nghe từ chính bà nói ra. Và những nhà báo từ phía bên kia bán cầu tìm đến Việt Nam hôm nay còn có thêm một nỗi tò mò, rằng người phụ nữ sở hữu giọng nói quyến rũ đã là ám ảnh của hầu hết lính Mỹ từng ở chiến trường miền Nam Việt Nam những năm tháng ấy, như thế nào trong đời thường? Hơn thế nữa, bà được nhắc đến không chỉ một lần, không chỉ vô tình trong kịch bản dưạ theo cuốn sách nổi tiếng Nỗi buồn chiến tranh của nhà văn Bảo Ninh (có lẽ bởi các nhà làm phim lấy chất liệu từ một cuốn hồi ký của một cựu binh Mỹ, nhắc nhiều đến giọng nói của Hannah Hà Nội), đang chuẩn bị dựng thành phim bởi đạo diễn Nicholas Simon. Nếu không có gì thay đổi, có lẽ những bản tin mà Hannah Hà Nội Trịnh Thị Ngọ đọc thời đó, cách đây đã hơn 30 năm sẽ lại vang lên trong cuốn phim đang được chờ đợi này.
***
Tôi học tiếng Anh vì tôi mê phim Mỹ
* Bà có biết là, mọi người cứ tò mò, rằng bà có phải là một phụ nữ rất xinh đẹp không nhỉ?
- (Bật cười) Tôi già rồi, năm nay tôi đã 78 tuổi.
* Nhưng ngày xưa thì sao ạ, với sắc vóc của một cô gái Hà thành, con gái của ông chủ xưởng thủy tinh lớn nhất Đông Dương- Trịnh Đình Kính?
- Ngày xưa thì cũng khó nói lắm. Làm sao tôi có thể tự nói về tôi được? Người khác đánh giá chứ mình tự đánh giá mình thì rất là kỳ.
* Nói tiếng Anh trên Đài và nói tiếng Anh giao tiếp bình thường có gì khác về kỹ năng, thưa bà?
- Nói tiếng Anh trên Đài phải đọc rõ, phải đúng trọng âm. Có hai cách đọc, hoặc theo cách Mỹ hoặc theo cách Anh. Tôi đọc theo giọng Anh. Tôi biết tiếng Pháp nữa, tất nhiên rồi. Vì khi còn nhỏ, tôi theo học trường Pháp, tú tài Pháp rồi. Sau đó mới học tiếng Anh riêng ở Hà Nội, với một bà gia sư riêng tên là Hà Văn Vượng. Phóng viên nước ngoài, nhất là phóng viên Mỹ ai cũng hỏi, tại sao tôi học tiếng Anh. Lý do thật sự là vì tôi mê phim Mỹ. Tôi đã xem đi xem lại Cuốn theo chiều gió đến 5 lần. Những bộ phim màu nói tiếng Anh hồi đó là đam mê lớn nhất của tôi. Tôi có nhu cầu muốn được biết các tài tử đang nói gì thay vì phải xem phụ đề qua bản dịch của người khác. Bà Hà Văn Vượng chỉ dạy cho ai biết tiếng Pháp, mỗi giờ 25 đồng tiền Đông Dương. Đó là cái giá vô cùng đắt vì học phí mỗi tháng ở trường Diên Hồng cũng chỉ chừng vài chục. Tôi đã theo học mấy năm trời vì nhà tôi khi đó cũng có điều kiện để tôi theo đuổi thứ tiếng của tài tử điện ảnh ấy.
***
Họ đã ngầm so sánh tôi giống Tokyo Rose
25 tuổi, kháng chiến thành công, Đài tiếng nói từ chiến khu về, một người quen giới thiệu, bà Ngọ vào làm cho Đài với công việc ban đầu là đọc bản tin tiếng Anh cho chương trình đối ngoại dưới sự hướng dẫn của một số chuyên gia Úc trong đó có nhà báo nổi tiếng Winfred Burchett. Bản tin khi đó của Đài mục đích muốn hướng tới các nước nói tiếng Anh khu vực châu Á nhưng không ngờ tần số phát sóng và được tiếp sóng tốt đến mức ở châu Âu, đặc biệt là Bắc Âu và các đài Mỹ đặt xung quanh châu Á đều thu được.
* Bà có biết cái tên Hannah Hà Nội được ghi vào từ điển mở wikipedia không? Cả bằng tiếng Anh và tiếng Việt?
- Nhưng thông tin trên đó cũng không chính xác đâu. Ví dụ như họ nói chồng tôi là một sĩ quan quân đội. Không phải thế, chồng tôi là một chuyên gia về thiết bị y tế từ Pháp về, làm việc ở Bộ Y tế dưới thời Bộ trưởng Phạm Ngọc Thạch. Họ còn nói tôi học tiếng Anh ở Đại học Quốc gia, trường này sau giải phóng mới có chứ.
* Bà có thường nhận được những feedback từ thính giả của Đài tiếng nói Việt Nam nghe bà đọc bản tin tiếng Anh không ạ?
- Có chứ, nhưng đa số từ châu Âu, một số từ Mỹ. Bắc Âu viết nhiều lắm, có lẽ vì họ có 6 tháng ở nhà vào mùa lạnh. (Cười). Nhưng có một chiếc postcard cũng làm tôi rất nhớ. Đó là hình cô Tokyo Rose- cô gái đọc bản tin tiếng Anh thời Nhật kháng Mỹ được cắt từ một bài báo dán thành postcard. Sau khi nước Nhật thua trận, cô ấy bị coi như một trong số các tội phạm chiến tranh. Và bức hình Tokyo Rose ở sau song sắt nhà giam đã được gửi đến cho tôi, Hannah Hà Nội như một lời warning (nhắc nhớ) ngầm. Để sau này có nhà báo nước ngoài hỏi: Bà có sợ không, nếu Việt Nam thua trận và bà sẽ giống như Tokyo Rose? Tôi trả lời: Không, tôi tin chắc Việt Nam sẽ thắng!
* Tại sao lại là Hannah Hà Nội? Tại sao lại là Thu Hương? Nguyên do gì mà cái tên Trịnh Thị Ngọ lại không phải là chính danh trên đài, thưa bà?
- Hannah chỉ là một cái tên phụ nữ Mỹ thông dụng. Lính Mỹ gọi tôi như thế có lẽ cho thân quen. Tôi cũng đoán sự chơi chữ của lính Mỹ, VC là Việt Cộng, họ cũng gọi là Victor Charlie, Jane Fonda sang Việt Nam cũng được gọi là Hà Nội Jane. Thì bản tin của tôi phát đi từ Hà Nội, nên gọi là Hannah Hà Nội cho dễ nhớ. Sau này ngay cả Đại tướng Võ Nguyên Giáp khi gặp, cũng gọi tôi là Hannah Hà Nội. Tên khai sinh của tôi là Trịnh Thị Ngọ, hai dấu nặng ở cái tên là rất khó đọc với những người nói tiếng Anh. Đài Tiếng nói Việt Nam khi đó đề nghị tôi chọn một cái tên dễ đọc hơn. Thu Hương là tên một cô bạn gái rất thân (con gái của ông Phạm Quỳnh) mỗi khi đi hát, cô ấy lấy tên Thu Hương và hiện đang sống bên Pháp, tôi chọn tên cô ấy cho cả con gái của mình.
* Những bản tin mà bà đọc, con số thương vong của lính Mỹ, tình hình chiến trận và thậm chí là lời chúc sinh nhật một người lính nào đó muộn màng bởi anh ta đã chết… đã là ám ảnh khủng khiếp đối với lính Mỹ thời đó. Bà biên tập tin tức đó từ đâu ạ?
- Đa số các bản tin được biên tập bởi phòng chính trị của Quân đội nhân dân, phòng địch vận. Nội dung chính bên quân đội phụ trách, họ lấy nguồn từ báo nước ngoài, từ các tờ như Sao và vạch - Stars and Stripes của quân đội Mỹ, đọc kỹ tờ đó để nghiên cứu tâm lý Mỹ. Mục được khai thác nhiều nhất là danh sách của binh lính Mỹ chết. Để rồi đọc tên họ trong các bản tin. Mục đó được đặt tên là: Những người đã chết nhưng không phải vì danh dự của nước Mỹ, để tác động vào tinh thần của lính Mỹ.
*Bà có gặp lại họ không? Những thính giả đặc biệt một thời ấy?
- Trước giải phóng thì tôi không được gặp ai. Chỉ nhìn thấy một số phi công Mỹ bị giam ở nhà tù Hỏa Lò. Chỉ có một lần tôi nhớ, gặp anh phóng viên The New York Times, anh ta bảo: Bà có biết lính Mỹ đoán về bà như thế nào không? Họ nói bà là Dragon Lady (người phụ nữ rồng). Họ nghĩ chắc bà hung dữ lắm! Tôi hỏi lại: Anh gặp tôi rồi, anh có thấy tôi giống Dragon Lady không? Anh ta cười đáp: Không, bà là người phụ nữ Việt Nam rất dịu dàng và rất đúng giờ.
Chào anh lính tên Joe, đây là Thu Hương!
* Người ta thắc mắc nhiều về giọng nói của bà, có bí quyết gia truyền nào không ạ?
- Đúng là rất khó và họ cũng hỏi tôi nhiều về điều này. Nguyên tắc đọc tin của tôi là phải thuyết phục, không quá thân mật nhưng không quá cứng rắn. Từ những từ ngữ mình chọn dùng cũng phải suy nghĩ kỹ. Với những cuộc trò chuyện với binh sĩ Mỹ ở miền Nam Việt Nam, tôi không gọi họ là kẻ thù (enemy) mà gọi họ là đối phương (adversary). Các anh ở bên quân đội viết tin bằng tiếng Việt, tôi cũng là 1 trong số những người chuyển ngữ tiếng Anh. Quan trọng nhất là lấy chính lời báo chí của Mỹ đưa vào, một phần để khách quan, phần khác cho họ thấy chính đồng bào của họ cũng đang nói vậy. Thông điệp mà tôi cố gắng truyền đạt đến lính Mỹ là: Các anh đang chiến đấu bởi một cuộc chiến tranh phi nghĩa và sẽ chết một cách vô ích!
* Thời điểm đó, bận rộn với những bản tin tiếng Anh Mỹ vận hàng ngày, bà có biết là bà rất nổi tiếng không ạ?
- Tôi không dám nói mình nổi tiếng nhưng tôi biết những bản tin ấy có tác động đến binh sĩ Mỹ. Khi những tên lính Mỹ đầu tiên đặt chân đến Đà Nẵng, thì bản tin đầu tiên dành cho binh sĩ Mỹ của Đài tiếng nói Việt Nam kết hợp với quân đội cũng bắt đầu. Trước đây thời kháng Pháp ta chỉ có bản tin dành cho hàng binh Pháp chứ chưa có tiền lệ phát cho binh lính Mỹ như khi tôi làm. Mỹ cũng phản ứng rất nhanh, ngay buổi phát sóng đầu tiên thì Đài tiếng nói Hoa Kỳ cũng đã nói: Đài Hà Nội đã cho một phụ nữ có giọng nói rất ngọn ngào kêu gọi lính Mỹ phản chiến. Các anh ở Bộ Ngoại giao thu được báo cho tôi biết. Khi đó chỉ là một câu chuyện nhỏ thôi, nhưng hiệu quả của nó hơn cả kỳ vọng đã biến bản tin thành một chương trình phát sóng hàng ngày dài 30 phút.
Họ gọi tôi là Hannah Hà Nội nhưng tôi chưa bao giờ nhận mình tên là Hannah Hà Nội trong các buổi phát thanh. Tôi thường bắt đầu bằng câu nói: This is Thu Hương addressing American GI in VietNam (đây là Thu Hương đang nói chuyện với lính Mỹ ở Việt Nam). Buổi nói chuyện này có khác một chút là không có chào, không có Hello hay Goodbye gì hết. Hơi đặc biệt ở chỗ đó, vì dù sao mình cũng coi họ là đối phương mà. Thân mật lắm mới nói bắt đầu bằng câu: How are you GI Joe (Anh thế nào, anh lính Joe?).
* Tại sao một số lính Mỹ lại coi chương trình của Hannah Hà Nội có nhiều chuyện buồn cười?
- Chương trình bắt đầu bằng tin chiến trận rồi đến nhạc và câu chuyện của Thu Hương. Nhưng mà chắc chắn mình chưa thể nói đúng tâm lý người Mỹ nên họ cũng thấy buồn cười chăng? Càng ngày tin tức chiến trận càng được mình đưa nhiều hơn trên bản tin, tin tức trên bàn đàm phán ở Paris cũng được cập nhật hàng ngày. Cho đến năm 1972, khi những người lính Mỹ cuối cùng rút khỏi miền Nam Việt Nam, bản tin ấy cũng chấm dứt. Bản tin cuối cùng cũng không có gì đặc biệt hơn đâu, cũng không có thôi xin chào các anh nhé đâu. Chấm dứt là chấm dứt à. Vì ngay từ ban đầu đã xác định chương trình chỉ dành cho lính Mỹ ở Việt Nam thôi nên khi họ rút thì mình ngưng lại hết sức bình thường.
***
Thời gian như bóng câu qua cửa, và lịch sử đang viết tiếp những trang mới như tất yếu, nhưng sao tôi không khỏi chạnh lòng sau cuộc gặp với Hannah Hà Nội Trịnh Thị Ngọ. Một thiếu nữ tư sản Hà Thành lừng danh một thuở (Cha của bà là Trịnh Đình Kính, ông vua thủy tinh Đông Dương với xưởng thủy tinh Thanh Đức vang tiếng cùng Bạch Thái Bưởi vua tàu thủy và Nguyễn Sơn Hà vua sơn thế kỷ trước), bây giờ sống nơi quê chồng, giản dị, bình thản, không dấu vết của giàu sang. Tôi cứ cố tìm một nét nào bộc lộ sự luyết tiếc quá khứ vàng son sau những câu chuyện kể của bà mà tuyệt nhiên không thấy.
Sau giải phóng, Hannah Hà Nội Trịnh Thị Ngọ theo chồng vào TP.HCM, sống ở một ngôi nhà thuê tại chung cư Phạm Ngọc Thạch. Bà được ông Huỳnh Văn Tiểng mời về làm việc ở Đài Phát thanh Truyền hình Thành phố để tiếp tục công việc yêu thích của mình trong thời bình. Căn bệnh rối loạn tiền đình vốn làm người ta rất khó chịu, nhưng bà cũng không dám nằm viện lâu vì chồng bà đang ốm. Sau một cơn đột quỵ liên quan đến não, ông đã lẫn. Và bà luôn phải ở bên ông, không dám đi đâu.
Cái nết của phụ nữ Bắc là vậy, dẫu gốc gác có thế nào thì khi xuất giá tòng phu, yêu chồng thương con, họ chấp nhận tất cả. Hannah Hà Nội Trịnh Thị Ngọ dường như sống bên ngoài những vinh quang tưởng như là mãi là vòng nguyệt quế trên trán do giọng nói ngọt ngào mỗi bản tin “Mỹ vận” ngày xưa mang lại. Bà muốn được yên ổn, thanh bình, ngại tiếp khách lạ tại nhà và khi tôi rụt rè hỏi: Còn bây giờ, điều bà mong muốn nhất là gì? Người phụ nữ từng sở hữu giọng nói tiếng Anh quyến rũ thành huyền thoại nổi tiếng không chỉ ở Việt Nam ấy hơi khẽ cười, và đáp: Chỉ là sức khỏe, giản dị vậy thôi.
Box: The New York Times đã trích dẫn một trong những đoạn văn mà Hannah Hà Nội thường đọc:
- How are you, GI Joe? It seems to me that most of you are poorly informed about the going of the war, to say nothing about a correct explanation of your presence over here. Nothing is more confused than to be ordered into a war to die or to be maimed for life without the faintest idea of what's going on. (Anh thế nào, anh lính Mỹ tên Joe. Tôi thấy có vẻ như hầu hết các anh được cung cấp rất ít thông tin về diễn biến của cuộc chiến, lại càng không được một lời giải thích đúng đắn về sự hiện diện của các anh ở đây. Không có gì mơ hồ bằng việc được lệnh dấn thân vào một cuộc chiến để bị chết hoặc bị thương tật cả đời mà không có lấy một ý niệm mờ nhạt nhất về chuyện gì đang xảy ra) - Hanoi Hannah, 16/06/1972 - Sean Price - 10.10.2001
- Americans listened to her program in part because she played rock songs like "We Gotta Get Out of This Place," which were banned on U.S. Armed Forces Radio.
Hanoi Hannah seemed to magically know where U.S. units were--and the names of U.S. dead. Though most Americans hooted at her scare tactics, they couldn't help feeling that North Vietnamese spies must be everywhere. Ironically, most of Hannah's "intelligence" reports came from publications such as the U.S. military newspaper, Stars and Stripes.
Hanoi Hannah was better than either Axis Sally or Tokyo Rose at upsetting U.S. soldiers. In a turbulent American era of war protests and political assassinations, she had more uncertainty to exploit. She played up news of race riots back home, for instance, to set blacks against whites. - Sean Price - The New York Times
- Her 30-minute programs, which were repeated several times a day, were not known for their subtlety. Mrs. Ngo announced the names of the American troops who died in battle the previous month.
"We wanted to make them a little bit sad," she said.
She also read clippings from American newspapers and magazines about anti-war demonstrations in the United States -- "we thought if we used the American magazines, it would be more convincing" -- to remind the troops of how unpopular the war was back home. -Phillip Shenon - 26.11.1994 - The New York Times
bà mình cũng tư sản , cũng mất mát của cải nhưng vì chiến tranh đất nước thì ít mà vì chiến tranh gia đình thì nhiều . Mẹ mình có chút nuối tiếc còn mình , mình chỉ thấy tiếc nuối cho thế hệ con cháu không thể noi gương và phụng dưỡng thế thôi .
Trẻ con phố Hàng giờ đã lớn lắm rồi , vẫn công cuộc mưu sinh bình thường nhưng có những điều không thay đổi được không bao giờ thay đổi được ...
Lien nhép ' love
mặc dù never been kiss nhưng đến giờ cũng đầy đủ các collection of like
đại khái thế , hồi bé xíu xem A hazart of love thích nhân vật của diễn viên nam chính , hồi đấy hàng xóm là 1 anh trí thức đẹp trai ngời ngời - Liên ta hồi đấy mới 5 tuổi thôi nhưng thích mê đi tơi :) - thật ngu ngốc .
ngày xưa còn có một bộ phi kinh điển chiếu trên tivi mỗi sáng Chủ nhật có một anh chàng đi làm người làm thuê cho cô gái , anh sau trở thành tướng cướp , anh thầm yêu cô chủ và mỗi lời nói : vâng thưa cô chủ đều hàm ý anh yêu em lãng mạn sao chẹp chẹp - đếch nhớ tên phim chỉ nhớ sản xuất năm 1978 thôi . Ôi hay ôi tuyệt vời .
trước đấy nhà ở Lý Thường Kiệt có 1 anh tên Tùng anh này đen thui , gày tong teo nhưng thích anh ý vì anh ý biết đi xe đạp rất siêu
sau đó ở lớp mẫu giáo thích 1 bạn lớp trưởng tên Vinh - mẫu giáo mầm non B nhá , lớp cô Thảo , cô Hà và bác Lý ôi yêu quá đi thôi .
Đến cấp 1 thì Tùng Dương nổi tiếng đến độ các cô giáo cấp 1 cũng đều biết là 2 đứa quí nhau - cool không chịu được . Tùng Dương nghênh nghênh trông lại hơi giống Lý Hùng mà Liên hồi bé là fan đứt của Lý Hùng chứ ko cần nghĩ .
Đến khi vào cấp 2 thì thôi chỉ biết Tùng Dương học Giảng Võ ,a sau này bạn ấy học Phan đình phùng - đúng trường của Gà nhép bây giờ - đến lớp 9 thi tốt nghiệp xong thì gặp Tùng Dương ở nhà khôi hói trời ơi - gặp lại cả Hà đầu đất ở NT nó ngay lập tức hỏi mình tin tức về Tùng Dương , cứ như mối tình trăm năm mọt kiếp của mình đó . Giờ không biết bạn nơi nao
http://www.tudou.com/programs/view/L5RC-vlGKJU/
đến khi vào cấp 2 thì chẳng có gì , đại để cuộc sống trôi qua bình lặng rồi mình đột nhiên thích bạn Khánh lớp I chuyên pháp đừng hỏi tại sao anh mà biết lý do anh chết liền
đến hết bạn Khánh rồi thì đến bạn PTA
trông rất giống cái bạn này
và giống cả cái bạn này - khổ thân bé đứa nào chả mơ làm công chúa có bai ma huang zi để ôm mộng đẹp chứ
ah , ngày xưa còn chết đứ đừ 1 anh không quen không biết sang nhờ bố bạn hộ chai rượu XO tên Sang Sáng cái khỉ quái gì đó ---. trở thành chủ đề đàm tiếu ngu ngộ của bè lũ chiên văn .
đến khi lên cấp 3 thì ôi thôi chàng chính chàng chứ ko ai khác - người đã cuốn bay tâm trí của mình
trong suốt mấy năm mình luôn nghĩ rằng chàng chính là ý nghĩa sống của đời mình , đến khi vào đại học rồi thì thôi vấn vương gì - đến thời gian ăn ngủ còn chả có ...à , duy nhất có hơi hơi thích bạn Vinh =)) vì trông bạn ý nhanh nhác Putin , muốn đổi gió tí hết giờ thì lại nghĩ về 1 anh chàng xinh chai ngay cạnh mình
giai bé xinh nhà mình , mềnh là mềnh tuyệt đối không để nó phải biết đến cái đói khổ thiếu thốn của chị nó
giai bé xinh :X , giai bé xinh thương chị phết , ngoài những lúc chửi chị choanh choách ra . Lớn xừ nó rồi :(( .
chị cặm cụi kiếm tiền để dẫn đường đi trước cho giai bé xinh tiếp bước đi theo :X
nhanh quá đánh vèo 1 cái - từ thưở giai bé xinh còn bé tí mới từ bênh viện về , chị chăn nuôi suốt thưở bé , đi học lớp 1 cấp 1 rồi đến cấp 2 cấp 3 chuẩn bị lên Đại học roài trời ơi ... sao lại có thể nhanh đến như thế chứ . Giai bé xinh rất biết thương chị vất vả - chậc :( .
hết rồi ngoài ra thì chưa yêu ai đúng nghĩa thật đúng thật - yêu thân chưa xong - sống thế này thật thích , không phải yêu ai ngoại trừ cái thân ra .
những chàng hand- some trông giống giống nhau nhỉ - còn tất cả các mối quan hệ khác thì đều dựa trên cơ sở lợi ích hai bên - làm ăn là chính nói chung là trong sáng - nếu không trong sáng thì là xôi thịt hợp tác đôi bên cùng có lợi .Túm lại anh là người không biết yêu và cũng không thích yêu gì hơn bản thân - gia đình và sự nghiệp.
năm ngoái đang bận thần tượng anh ấy - khen cho con mắt tinh đời - anh ấy bảo Nhép về nhà máy anh ấy làm việc đấy tiếc là không bonus thêm giai Vinh nào :))
我非常欣赏的汉语歌曲
1。 月亮代表我的心
2 朋友
非常讨厌童话 :)
西王女国
也许 = 无言的结局
像個孩子 汪峰
天路 韩红
遇见
蔷薇之恋的经典插曲 : 叶子 - 摇篮曲
红楼梦之中的插曲 :聪明雷
拉面 与 饺子 与 八宝茶 。
越南人为什么
越南人为什么要排除中国人? 完全不应该 - 记得 , 18 年代 , 中国就发生一个历史的突破叫鸦片战争 - 那时候。
互动星期天
水许
do you know what that means
导游/ 翻译/ 编辑 / 知识产权 / 无论如何我一定坚持不渝 / 家教 / 走遍中国 / 计算机 与 兑换比率 。
奖学金
快板
風水shu
漢語橋
老舍-
杜拉拉
杜拉拉升职记
中國通 【释义】:1.指熟悉中国情况的外国人。
[China watcher;Chinese expert]
研究中国及其政府的专门学者或观察家。亦称“中国问题专家”
2.其中精通者亦称为“汉学家”“知华派”“拥抱熊猫派”等。
3.其中,澳大利亚现任外交部长陆克文为代表之一。
4.广义上,是指熟悉或精通中国的民族语言,民族风俗,文化背景等。
5.狭义上,现在普遍指会说一口很流利中国话的外国人。
hài nhớ năm ngoái Hương hỏi mình cái này - chính xác là phải mất 1 lúc mới nhớ ra what that means haiz đầu với chả óc .
垫片 and 冬瓜 =.=*
胖瘦 - co le .
2008 nian de ao yun hui
http://www.china.com.cn/sport/txt/2009-03/29/content_17517143.htm
giàu có
http://www.vietgiaitri.com/super-star/2011/06/christina-aguilera-lo-dui-xau/
cũng không làm cho người ta thay đổi được quá khứ đã qua . Hay đem lại hạnh phúc or kéo dài time sống . Be better today liens
http://www.youtube.com/watch?v=_fkOJgqfqNk
môi trường dân chủ
haiz , liệu có không , ngày xưa anh rất mơ ước về môi trường dân chủ , chuyên nghiệp và hoành tráng được học hỏi nhiều ... khổ phải cái không biết đến kiếp nào mới tìm được môi trường như thế và được một môi trường như thế accept . Trinh mình có phải trình gà đâu . Đau lòng quá
như Neptune - viettel - canon - tập đoàn than khoáng sản ... vân vân phải cỡ tập đoàn mới xứng đáng để anh em ta làm .
món ăn ngày chủ nhật
lâu lắm rồi không gửi tiền vào cho bà và không đi mua bánh ngọt hức hức nhớ bà , kế hoạch vào thăm từ tết mà phải gác lại . Đau lòng quá .
nguyên tắc đầu tiên là không được đói và thất nghiệp thất học dù trong bất cứ hoàn cảnh nào - how could it happen to me .
It's all coming back to me now .
- học nhảy dancing for sure
- học nấu ăn for sure - cóc phải học
- tiếng anh và thạc sỹ lần này anh sẽ đường hoàng và có thể làm hết sức mình
nhớ mua bikini năm 2009 mua một nắm ở chỗ Đức Giang làm mình rất điên ruột .
- bicycling and motor and grand mom , đến giờ vẫn nhức đầu vụ các đại gia thì giàu thế mà mình thì ... wo men bu dou shi ren ma /
http://www.youtube.com/watch?v=kIDWgqDBNXA&ob=av2e
này anh em mình có tận bao nhiêu mét độ dài biển Đông vậy sao không làm một clip nhỉ nhỉ nhỉ
Công Nhân Sản Xuất
Số lượng tuyển: 100
Lĩnh vực ngành nghề: - Lao động phổ thông
- Khu chế xuất/Khu công nghiệp
Địa điểm làm việc: - Hà Nội
Tính chất công việc: - Giờ hành chính
Mô tả công việc: Công nhân làm việc trong xưởng sản xuất, chế tác vàng trang sức.
(Được đào tạo nghề miễn phí trong 3 tháng)
Kỹ năng công việc: Yêu cầu : - Nam, nữ tuổi từ 18 đến 30.
- Tốt nghiệp từ PTCS trở lên
- Tính cách trung thực, chăm chỉ, cầu tiến
Trình độ: Lao động phổ thông
Kinh nghiệm: Chưa có kinh nghiệm
Giới tính: Không yêu cầu
Hình thức làm việc: Nhân viên chính thức
Mức lương: 2-3 triệu
Thời gian thử việc: Nhận việc ngay
Các chế độ khác: - Được đóng BHXH, BHYT, BHTN, và hưởng các chế độ phúc lợi khác theo luật Việt nam.
- Được trợ cấp ăn ca, PC giao thông và một số PC khác.
- Vói những công nhân có kinh nghiệm trong nghề lương từ 4 triệu đến 8 triệu/tháng.
Yêu cầu hồ sơ: - Đơn xin việc làm.
- Sơ yếu lý lịch.
- Bản sao giấy khai sinh
- Bản sao hộ khẩu, CMND và các bằng cấp có liên quan.
- Giấy khám sức khỏe gần nhất.
- 4 ảnh 4x6
- Giấy xác nhận nhân sự (XN không tiền án tiền sự)
phải nói là thế này hồi mình đi học thì mình cũng mơ màng lắm nhưng sau khi bước chân vào công cuộc làm tiền thì hỡi ôi - này nhé một công nhân China sang đây sẽ có từ 10-12m/ month hức , đại gia quảng nam , em cho một thằng kĩ thuật của em xuống đây tháng trả nó 10 triệu là cùng chứ gì hay như năm 2007 vâng oshin nhà cô em tháng được 8 triệu hức , hồi đấy mình nhớ mình đi con xe ghẻ ghẻ của bố mình đi dạy học .
Nghèo thật đáng sợ , dốt cũng thật đáng sợ và cả đói nữa .
quên lái xe taxi : 15m/ tháng
mình định sẽ học lái taxi đấy và đi Đài Loan nữa . Thứ 2 làm xong CMT rồi nhắn lại cho bên AIC vậy . Kinh khủng .
Một công việc có tương lai , lạy chúa where is tương lai .
Qian yu quan . Hic , bét nhất là trở thành nhân viên phòng nhân sự chẳng hạn ôi nghĩ đến đấy là hạnh phúc vô vàn rồi :), sau đó là phó phòng hoặc trưởng phòng hoặc thành lập doanh nghiệp cửa hàng riêng ôi quyền năng . So happy .Mình đã ước mơ về điều đó từ thưở còn đi học , cái thưở mặc áo của mom đi học kìa so happy .
đang vui
tổng kết
năm 1 tuổi mình đi học nhà trẻ rồi
2.3 tuổi không có gì đặc biệt nổi trội ngoại trừ mình là cháu ngoại của một đại tư sản một thời và có bố mẹ không hòa thuận
năm 4 tuổi mình bắt đầu xin đi học hát như không đến nơi đến chốn , mình có một con em họ tên Hương tự Hương cò , xong học múa , bị chê chân cong chữ S nên thôi lủi thủi đi về thất vọng kinh hoàng vì thích múa lắm ấy , 5 tuổi thi bé khỏe bé đẹp được giải nhì rất vui , nhưng mà cũng không vui lắm tại sao mình không được giải nhất . Năm 6 tuổi gần 6 tuổi thì đi học vẽ cũng gọi là có năng khiếu , thế mới ao ước mình trở thành họa sỹ mở phủ Psyduck ở Nghi Tàm , sẽ giống với căn nhà mà bà ngoại mua sau giải phóng ngày xưa .Năm 6 tuổi thì mình đi học ở trường Thăng long lớp Diệp béo , không có gì nổi trội ngoài lần đầu lên hát đường và chân thì quên xừ nó lời :) .
năm 7 tuổi mình bị chuyển lớp khóc , nghĩ quẩn là chắc lớp 1 mình học dốt lắm nên mới bị chuyển lớp , đặc biệt cái lớp 2C đấy có bạn chủ nhiệm mới cực phát xít bắt mình đứng lên bảng chỉ vì cái tội mình cho chân lên ghế buộc xăng đan . Tình ngay lí gian , mình buộc xăng đan chứ có phải là cho chân lên ghế đâu thế là khóc thút cả thít .
Lớp 2G học Loan trố - giáo viên này không có gì đặc biệt ngoại trừ ăn tiền như mánh thế là cả năm ta bị trù ẻo ... can tội không đi học thêm . Có lần một đoàn y tế về kiểm tra súc miệng , tổ chức súc miệng cho các bé thiếu nhi .... thôi kỉ niệm đấy kể sau .
Nhưng cũng lần đầu tiên trong đời được xếp thứ 1 trong lớp phấn khởi về khoe với mẹ , mẹ mới sinh gà nhép tí ngất trên giàn quất kết luận : chuột làm vua xứ mù .
năm học lớp 3 thì cứu tinh đời mình đã đến 3 năm mình sống vui vẻ vô tư và hạnh phúc . Xong , thi cấp 2 vinh dự tự hào hoành tráng vào được trường ngon của cả thành phố - chả có gì tự hào , cháu tư sản đi học chuyên văn là sự lựa chọn sai lầm . Bắt đầu từ 14 tuổi mình đối mặt với vô số rắc rối từ phía gia đình và thưở mới lớn . từ tiền bạc , nhà cửa , cân nặng , tình cảm , rung động , tiền bạc và cả kì kinh đầu tiên và các ngôi sao và muốn nổi tiếng ...và muốn giàu có như nhà bạn A bạn B tại sao nhà mình không thể con không muốn bố đón trên cái xe ghẻ tàu ấy , ko muốn đi xe đạp 2nd đến trường không muôn nghe cãi vã ko muốn chuyển nhà - thuê nhà - bán nhà - xây nhà - vay tiền gì hết - con muốn được đi bơi như Dư được đi chợ nấu ăn như Lan Anh và Thoa - muốn ... rưng rưng . hate that .
Không nhớ lần đầu tiên rất tự hào vì mình đã lớn :) - về ... khoe .
đến năm 15 tuổi thi không thành công lúc đấy cứ nghĩ trời đất sụp hết cả xuống rồi , nhà xây xong chả ai ưng ý , mặt ai cũng buồn như đưa đám . Mình học 3 năm ở NT rất buồn vì các means girl và bad - boy chậc lại yêu , mối tình đầu trong sáng như hồ nước mùa thu . Mình yêu chàng trong 2 năm và chàng đương nhiên là cũng rất có cảm tình với mình , chàng hay lượn qua trước cửa để ngắm nghía mình , mình cũng hồi hộp đứng trên hành lang ngó xuống chàng .
hết 2 năm mối tình kết thúc trong nước mắt , chàng bị đuổi học do đánh nhau quá nhiều , mẹ hồi đấy cũng biết .. do đọc trộm nhật kí tình yêu của mình , kết luận mày phải học abc . Thật xấu hổ thay .
Lớp 3 bắt đầu được cho đi thi hsg văn đến giờ mình cũng không rõ tại sao thế nào .... 9 tuổi
Lớp 6 thì thôi khỏi nói đại khái là 4 lớp chuyên của trường TV đều không phải hạng vừa 12 tuổi mình học lớp văn của bác Phạm Hổ .
Năm lớp 9 ừ mình ngu ngốc thật , mình nhớ con xồm và Dư suốt ngày comment học dốt thật tình là anh chả tâm trạng đâu mà học hành , có P.Liên và Hồng Dương nữa này ...
Từ năm lớp 10 thì vẫn đi thi hsg đều đều nhưng được xếp vào dạng cao không tới thấp không thông chim cú lắm ấy - thế là lên đại học phải khác .
Đến năm lớp 12 mình cũng lùng nhùng không tập trung được - mình join vào một nhóm có tên là cái gì ấy nhỉ 7 crazy dog girls gồm : Phượng ( học cùng lớp 1 C ) diệp béo anh còn nhớ có nhảy chân sáo bị Diệp phạt đi lại nhưng con đấy hoàn toàn không nhớ gì :) hồi cấp 3 học Kim Liên lên đại học nó học Kiến trúc gì đó , Nga Vũ Phương cấp 3 học Việt Đức lên đại học nó học Kinh tế .... , Dung Dịch cấp 3 học Kim Liên sau này học Hanu quản trị kinh doanh , và Thư Minh sau nó cũng học hanu tiếng hàn , anh học tiếng Trung chọn tình cờ lắm . Lên đại học thì enjoy 1 hội gọi là hội cần lao - sau 4 năm thì đường ai nấy đi . 18 tuổi sau khi yêu đương vật vã mới thấy trách nhiệm của một trụ cột gia đình là như thế nào ... thật vui .
Trước khi Dư đi học ở Anh vào lớp 11 thì chúng mình là một nhóm có tên gọi Noxit band .
năm 2004 sau 1 năm với mọi quyết tâm học hành mà không được học bổng mình ... hơi ức , nhớ đến chuyện 1 năm trước sau khi tốt nghiệp cấp 3 mà không xin bán kem được , lại chả gia sư tiếng anh nổi mình càng ức .. lúc ấy mới ngộ ra muốn làm tốt một việc gì đó trước tiên phải học thật giỏi , ngộ ra thì muộn bố nó rồi :)) . Đến năm thứ 2 lần đầu tiên xem người ta thi Cầu hán ngữ ấy ối giồi ôi ước mơ ... quyết phục thù .đến năm thứ 3 thì sụt sùi thật , môn đất nước học của mình thi lại mọi ước mơ han yu qiao du học khép lại .Đau như hoạn , chỉ ngậm ngùi bằng lòng với thành quả dạ hội hán ngữ ôi ước mơ . Năm 2007 - Tĩnh Di - mình thích cái tên này ; bạn ấy bảo gì nhỉ mày đã làm cho bọn tao đâu mà gong zi .
Năm 2008 tốt nghiệp bằng khá - bằng khá thôi nhưng đã gắng hết sức trong điều kiện hoàn cảnh kinh tế và khả năng cho phép , mình cũng kịp có 3 năm đi làm thêm đáng lí là hơn , nhớ đến tiếng anh thưở ấy học Thủy béo và Thủy điệu cấp 3 mà ức . Năm 2009 mình bắt đầu chính thức làm việc cho 1 VP đại diện , khác hoàn toàn xa hoàn toàn so với những tiêu chuẩn nghề nghiệp đặt ra lúc ban đầu - 2010 mình chuyển sang 1 công ty chuyên buôn bán kinh doanh phụ tùng dây chuyền sản xuất gạch men sau 1 thời gian vất vả kiếm tìm và apply hồ sơ các kiểu , năm 2011 mình tiếp tục con đường gian nan làm người không quên , stay the same .
năm 2008 mình đón cái sinh nhật buồn nhất đời - năm 2009 mình đón cái sinh nhật cũng buồn không kém 2010 mình thậm chí không nhớ nổi sinh nhật mình . Cuộc sống không phải thay đổi từng ngày mà là từng giờ , con người cũng thế - từng giờ . Có bao giờ mình ước được trở lại thời 99-04 ấy không nhỉ , một giai đoạn rất gian nan .
Có bao giờ mình ước được đi lại con đường 04-08 ấy không nhỉ đói khổ cực nhọc .
năm 2008 Chi nó cũng về nước làm cho 1 doanh nghiệp về xuất khẩu lao động và dịch vụ hàng không
Thoa làm cho Canon :)) =))
năm 2009 mình gặp lại em Trang Tây kí ức thật khó phai mờ - thưở ấy mình thật ngu ngốc , gặp lại bạn Châu ô là la
cả đám đi làm hết , mỗi mình chơi có điều chim sẻ thì không bao giờ bay cao và bay xa và bay lâu được như đại bàng .
Han yu qiao
ừ , vẫn là cái cuộc thi thổ tả này
lịch sử là lâu lắm rồi , tầm những năm 2001 khi mình đang học cấp 3 đáng tiếc là không biết về cuộc thi này sớm nếu không mình không thèm yêu đương mà làm gì . Ôi du học Trung Quốc ước mơ không có thật trên đời .
Viển vông
viển vông 1 - làm nhà văn nên thi chuyên văn
viển vông 2 làm giàu , giàu thế nào được chứ
viển vông 3 thi han yu qiao để đi du học
viển vông 5 học tiếng trung để ... nghiên cứu phong thủy
viển vông 6 thành lập công ty riêng ...
viển vông 7 muốn có một công việc vừa đủ dùng để còn đi học tiếp - đại để là một công ty kua guo 500 qiang qi ye .
viển vông 8 viển vông ơi sao em quá viển vông vậy :))
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)