Thứ Sáu, 8 tháng 4, 2011

sống cuộc đời của mình

bà ngoại - nhớ hồi mình còn bé tí xíu xíu - 3 tuổi , cứ mỗi lần thấy bà ngoại đến đón là mừng húm lên - bà ngoại mình cũng nhớ thế . Cụ khỏe lắm - khỏe kinh hoàng đến tận 70 hơn 70 tự mình đi bán quẩy chả cần nhờ thằng nào con nào - có 2 đứa con gái thì chả nhờ vả gì được . Đã thế cái lũ ngu độn ấy còn bán nốt cái nhà Hàng bè đi để chia năm sẻ bảy với nhau . Nếu không giờ riêng tiền cho thuê cửa hàng mặt đường cũng mấy chục m trở lên . Mình không nói đến giá trị vật chất - nhưng có một người bà như thế thấy đời mình quả như được cứu rỗi . Hồi tớ đi học mẫu giáo toàn bị bọn cô nuôi dạy trẻ ở đấy mắng xơi xơi vào mặt là nhà em không nướng chả bao giờ à , em bị leng keng à , sao đến muộn dư lày làm sao mà kịp báo cơm abc xyz , đến khi lên cấp 1 , thì 1c , 2g học 2 con mụ xôi thịt - ôi 1 mụ thì bị ghét lắm can tội thường xuyên ăn chặn xiền của học sinh - Diệp béo . Nữa là bạn Loan trố - ghét kinh - bị học sinh chúng nó ghét từ bé . Sau đến 3 năm sau thì tớ được học các cô giáo trẻ - mới ra trường - nhiệt tình - tận tâm - đời mình sáng lên từ ấy . Sau đó lão già dụ mình thi chiên văn - xong khoe loạn lên với họ hàng làng nước là mình học chiên văn - mẹ kiếp - đến tận bây giờ mình vẫn thấy hận . cho nên nói thực là đến nước này thì đừng mơ tưởng gì . công việc thứ nhất được giới thiệu - miếng người ta nhè ra bao giờ cũng là miếng xương ko bao giờ là miếng thịt nên đương nhiên là thế nào - thứ 2 thì cũng phải mất rất nhiều thời gian mới tìm được - ôi các bạn tử tế của tớ - ngày xưa mình thi đỗ Nguyễn Trãi các bạn chiên văn ấy ngứa mắt lắm - ngứa mắt kệ mie. các bạn - nhưng thực mình cũng không muốn thế . Nếu cho mình thay đổi mình sẽ quay ngược lại 12 năm trước - miễn học chiên văn mà cũng miễn luôn Trưng Vương chả việc gì phải hi sinh bản thân cho cái thương hiệu trường . Mình sẽ mở cửa hàng đồ trang sức với ánh - sau đó tiếp tục ước mơ đam mê nghệ thuật học vẽ - ngày xưa có năng khiếu vẽ lắm , 6 tuổi , 9 tuổi thường xuyên đi vẽ . Nhớ có cái bạn gì yêu yêu dám chởi vào mặt mình - ôi con này nó bị dở hơi , nó vẽ mặt trời biết cười - thế là ngay lập tức được giai bên cạnh bênh chằm chặp : kệ người ta đấy là trí tưởng tượng của người ta . Bỏ mẹ - em bị yêu giai ấy . Hồi ra trường - can tội các bạn đặt cái bằng của các bạn cao hơn tất thảy - thưở ấy nhớ là bị dọa cho ở lại trường 1 năm - may là có em Từ Ánh Ngọc Trung 2 dẻo văn mỏ xin thi lại được nên vẫn đường hoàng ra trường - nhưng mà bị ức chế thực sự . Ghét lắm ấy - dạy dở ẹc phí phạm thời gian tuổi trẻ quí báu của người ta - bà ấy sắp về hưu nên chả thiết tha nghiên cứu gì đâu . Mà nền giáo dục có nuôi em đâu - trong khi từ lúc 18 tuổi tớ xin đi bán kem rồi . Bọn Bè cấp dưới thì đúng là trơ trẽn . Cho nên bạn là bạn - bè là bè không việc gì mà phải níu giữ những điều không cần thiết trong đời . Nói chung là đừng trông chờ ai cho mình cái gì - cầu người không bằng cầu mình và cứ tự mình thắp đuốc mà đi thôi . Thưở mới ra trường có 1 em bây giờ là Giảng Viên khoa tiếng trung ĐH KHXHVN ấy nhắn tin đến cho mình nhờ mình xin việc giúp vì em ấy apply hồ sơ mọi chốn mà không thành công - mình hồi học trong khoa thì nổi tiếng khỏi bàn cãi rồi . Mà mình lúc đấy đang bức xúc gia đình - quyết định nghỉ nhà cho bõ ghét mẹ kiếp - chán chiến đấu 1 mình lắm rồi - chiến đấu rồi thì vì ai - người yêu thương nhất giờ chẳng ở bên nữa rồi . Thương lắm ấy . Em bè 1 đến nhà thấy mình cứ nước mắt lưng tròng mà không hiểu vì sao - cơ bản mình thấy ức thay cho bà . Giàu có nứt đố đổ vách ra mà sinh ra rặt một lũ con vô dụng- chả phát huy được tí truyền thống nào của gia đình - đã vô dụng thì chớ lại còn lấy chồng ngu - còn không biết dạy con - nuông chiều lắm lắm - con mình mà như thế mình đàn áp thẳng tay . vì bà tớ có thể làm tất cả kể cả đi bán quẩy - hồi tớ ở nhà thì điều ong tiếng ve nhiều lắm bạn em họ hồi ấy mới tốt nghiệp thạc sĩ bên nga về chuyên nghành kinh tế - nó đi làm lương khởi điểm 2m bên vincom ấy - hồi đấy tớ cũng đã được các tình yêu khác trong khoa mời gọi đi làm rồi lương khởi 2,5m - nhưng tớ thấy khổ tâm tớ thấy tớ chịu đựng thế là đủ nên tớ không đi làm . chứ hồi học đại học thì chưa biết ai dạy ai . Đại học là tự học - tớ mà để các bạn lo cho tớ thì tớ chết lâu rồi - hồi đấy đi làm gia sư - dạ hội trường - viết báo cáo khoa học - dịch bài không có gì là không làm ấy và còn đam mê lớn hơn nữa là thi hanyuqiao để thoát li gia đình thoát li tổ quốc cơ . Nhưng năm ấy mình được 2 điển Zhong Guo Gai Kuang - anh Kong- quân sự hồi đấy hỏi thăm mình mà thấy mình cứ chây ì ra mặt đơ đơ - can tội bị thất văn vọng .

time never wait for us

Record a track. Edit a movie. Write a novel, present your big idea, or crunch some numbers. Apple apps from the App Store are designed by the people who designed the iPad. And they give you the power and versatility to do more than you ever thought possible. Wherever you go. it should be a great product - love it - may be i should take one for the comming summer . love and smartphnoe to - it help me perfect my chinese - my reason for living . easy and cheap and hopeful .

thể thao

lại phải chơi thể thao trở lại thôi - người cứ như người giấy thế này thì chết - nhanh để chồng con còn được nhờ . Đáng lí là phải chơi thể thao từ bé nhớ hồi lớp 5 còn đi thi chạy - oai như cóc - về đầu sau đấy là bạn Trang B - Trang B nhà |Phan Bội Châu - tình yêu này thảo lắm mà cũng hết sức đáng yêu . Học kém hơn mình xíu xíu . ngoài chạy bộ ra thì còn thi hội khỏe phù đổng trường - các cô luôn xếp mình xuống dưới cùng . cấp 2 vì có Tú hitle mà lên cấp 3 mình nổi tiếng vì nhảy dây và xinh đẹp - Thành công thanh tuấn haiz - đi đâu cũng lũn cũn giai theo . Và cũng vì con bạn yêu quí mà được các giai ở lớp học thêm bỉ vào mặt - nó có cần biết đâu - con đấy nó có thèm quan tâm đến ai đâu - bè thôi - bè tuyệt đối . Sau dăm ba bận đi lên đi xuống thì giờ phải nói là cực kỳ sung sướng được đi 1 mình - bia hơi không kèm lạc . đúng như đẩu nói đẩu ạ : không có bạn bè mãi mãi không có kẻ thù mãi mãi giai quân ; không nên hại người nhưng nên phòng người cái loại bội bạc thế rồi cũng chả có kết thúc có hậu đâu mà . Kệ nó - đừng lấy tội lỗi của đứa khác để trừng phạt mình . nếu không có jogging thì mình chả thể nào theo được cái lịch trình học hành dày đặc cộng thêm làm thêm - dạy dỗ rồi thì thế lọ thế chai nữa - ôi nhớ đến Viễn là nhớ về bóng chuyền và nhớ đến Giang là nhớ về jogging . Xin lỗi mày - tao có cần mày thương hại tao đâu - mày khâm phục tao còn chưa kịp nữa là . nhạt kinh . hôm đi đám cưới cái Dung về - mình chui luôn vào phòng aerobic gặp luôn em Trang Tây ở đấy - em này ngày xưa chửi thẳng vào mặt mình là con điên cơ mà - thế chứ lị . Nói chung học ở đấy mình đã được chiêm ngưỡng rất nhiều cảnh vác dao rượt nhau khắp hành lang đánh nhau lột áo đập guốc - chính bản thân mình cũng được chúng nó dạy cho không ít bài học đâu - nhưng tự thấy điều đó cần thiết cho cuộc sống hôm nay . Đừng tưởng đời chỉ có Xuân Diệu và Bình Cao đại ngố . ngày xưa đi học cũng có khi dại dột lắm í - ai đời chúng nó kiếm 1 bộ bàn ghế 30 mất m mà quỵt xiền dạy học của mình - hồi đấy mình thực tập thôi chứ bình thường các bạn hiền đừng hòng qua mẹt mình . Học thì khổ chứ . Khổ kinh - đi làm thế nào - vì sao để làm gì thì đấy là việc của mình - không cần thằng nào con nào xía mõm vô - trừ phi thằng nào con nào cho mình tiền - quyền - đồ ăn - nuôi mình - xây nhà cho mình ở thì hẵng lìu tìu . Bịt cả mìn - quên cụ nó các thể loại YM with FB - năm sau nhất định phải sang Quảng Châu với học sinh . túm lại là em éo hồng phấn ạ . sau này mình cũng sẽ dạy dỗ con mình như thế - khốc liệt tí nhưng nên người . bắt chạy bộ vài vòng như con Dung đen và Trang la ấy . Hoặc như Tú hitle - ông mình nghe bảo mình nghỉ yoga có tí bực mình - nhìn ông bà mới thấy quả có phúc - nhỡ có ốm đau lại phiền con cháu - nguyên tắc là nhất định không chịu ốm - nhỡ người khác phải lo cho mình . Sau một đợt sốt dịch là thấy quí cái mạng mình lắm lắm ấy . Mà - mẹ kiếp từ bé đến nhớn chưa đứa nào dám đối xử với mình thế . Buông . Năm ngoái vất vả thật nhưng cũng được mở mắt cơ số điều . Như Mrs Thu nói - quả thực là trâu - dân việt mình không phát triển được có khi chính vì học văn và ăn cháo nhiều quá . em mà là giai á - gái xinh mấy - kiếm được nhiều tiền mấy cute mấy mà bị đau dạ dày - viêm lợi - viêm âm đạo - sa dạ con - cận thị - phổi nhỏ ...- lấy về tổ lây bệnh - mình vẫn chưa tu thành chánh quả được đâu cứ cái kiểu suy nghĩ này. amanda overmyer i hate myself for loving you chính thức thích bạn Amanda từ clip này . béo bụng . tao đi đối phó với giang hồ chưa đru sao mà còn phải care đến chúng mày ---> chính thức tuyệt giao với cái bọn bệnh ấy . Mie. Và chúa biết rằng nàng - here try with all nàng's best for every body . ôi sao ngày xưa sợ nhảy xa và xông phi quá thể đáng ấy - ko bao giờ vượt quá được bàn 2 - là sao là sao là sao . 25 - lão hóa được 5 năm rồi - thật đẹp mặt làm sao . Lâu rồi đã không cảm nhận được một cái tết ngon lành và yêu dấu - trừ hồi qua nhà bạn Ánh chơi - thật tình . Ôi - chán làm người lớn lắm lắm í .

ngôi chùa đẹp nhất việt nam