Thứ Bảy, 12 tháng 3, 2011

kể tội bản thân

ngày xưa có rất nhiều tội hồi bé ấy mà - hồi học trưng vương có 2 cô giáo dạy toán
cô Lan Anh và cô Trịnh Hằng dăm ba thày cô giáo khác
có lần được cô Lan Anh mời lên bảng 8 điểm về chỗ - cô thắc mắc thêm sao biết mà không chịu giơ tay - em sợ
có hôm bị gọi lên hỏi thì giật mình can tội đang mơ màng đi đâu ôi chiên văn em ơi
cô Trịnh hằng thì khỏi nói lúc nào cũng bị mắng vì lười đã bẩu mà hồi bé chỉ thích hơ run christina ... vân vân thế thôi .
Thích nhất môn Sinh của cô Hiền - cô dạy rất hay - hí hí can tội lên bảng lúc nào cũng được điểm cao nữa - dù khá lười học - nhớ ngày xưa có bạn Hồ Hà Phương là học sinh cưng của cô - công nhận >:D< . Nhưng nói chung giáo dục như thế vẫn chưa ổn - một mặt là chưa phát huy được mà cũng không học hỏi được bất cứ một cái kỹ năng mới mẻ nào - đã thế còn nhiều phương pháp sư phạm sai lầm lắm - thời đại đổi mới mà cứ tụt hậu mãi về nhận thức thì chết .
p/s : bạn Hoàng Trung Hiếu đừng bao giờ tranh luận với mình nhé - trừ phi bạn đủ trình thi lại chuyên văn hoặc đẻ con và cho nó thi vào chuyên văn bằng chính sức của nó thì lúc ấy hãy quay lại nói chuyện và bàn luận chính sự với mình . Mình thực tình thà đi nói chuyện với hòn đá - 1 là biết mẹ nó hết - 2 là đéo biết gì - không nói béo ai bảo mày câm .
mà mình thề là mình chưa hề nhìn bài đứa nào cả quãng thời gian đi học của mình - trừ duy nhất môn sử quay ngu bị điểm 0 - hồi học cấp 3 - còn lại không học thì điểm vẫn ổn . Thi tốt nghiệp chỉ tập trung một thời gian là sinh 9 , toán 8 văn không phải học vì không thèm học còn hóa thì dốt rồi đừng hỏi . Nhưng có lẽ trên thế giới có mỗi Việt Nam chúng mình là có học thêm nhỉ - léo học thêm thì liệu đời em có thảm thế này không . Đả đảo học thêm .
cái bệnh ngày xưa của mình là bệnh không hết mình - làm hết sức đi - rồi thất bại cũng chưa muộn - thành công không dành cho những đứa không dám thất bại đâu .
ừa biết bạn Phương 9H - i pay for what i did - Hoàng Hằng 9k chuyên anh - toàn gái đáng học hỏi .
mình đáng lý trước khi vào chuyên văn nên được học đi xe đạp - nấu ăn đi chợ - giặt đồ tiêu tiền - tự lập từ bé nó tốt . Như Ánh chẳng hạn và biết thất bại - hồi mình thi đỗ vào chuyên văn mình kiêu vô cùng các đồng chí ạ -  kiêu xong rồi tự ti vô cùng vì nhà mình nghèo mà bố mẹ mình thì chả ra cái búa gì .
con Thư cho học chuyên anh chuyên toán gì cũng được - nhưng đập chết nó thì cũng chả nhào ra nó là một tài năng được .
trẻ con ngay từ bé là phải được học chịu trách nhiệm về những hành vi của mình - dù hậu quả thế nào để biết mà sống . Con mình sau này mình thích phạt hơn thưởng .
Cái tội của mình ngày xưa là không chịu nghiêm khắc với chính mình - lên đại học nó đã được khắc phục rất gắt gao .
bài học là phải yong gan mian dui .
trong gia đình thì đơn giản chỉ cần quản kinh tế và cái nồi cơm . Ngày xưa gia đình nhiễu nhương lắm nhé - nên học đại học chỉ muốn nhao ra đi làm để đem tiền về dằn mặt bố mẹ và tự lo thân .Công nhận mình sướng
ở Hà nội khỏe mạnh xinh đẹp quá sướng luôn .
Nhưng nhục - học 7 năm tiếng Trung chưa bao giờ bước chân sang bên ấy - kể ra cũng là một điều đáng để thằng khác thắc mắc wei shen me ?
li you he zai .
ngày xưa Dê đỏ và Dư đều đã tihui trí tuệ của Duy Liên - em yêu giới kiểm toán quốc tế và nước nhà - xịt mẹ - ngây ngô thế nào đi chọn học loại tiếng dân tộc này  - nhưng ngày xưa mình hèn lắm - mình hèn đến độ mình không dám đối mặt với bất cứ điều gì trong cuộc sống của mình . Hèn nhát eo ôi .

9-1997



tức là - bỏ mẹ không có khái niệm thời gian không gian gì nữa rồi -
14 năm trước - 14 năm trước - daddy dẫn nàng đến trường Trưng Vương đèo đến thì đúng hơn - điều đập vào mắt nàng ngay lúc ấy là bạn Hạnh 9k - phan thị mỹ hạnh xinh xắn - mái tóc xoăn đỏ - xinh lắm - trông như cô tiểu thư bé nhỏ nào đấy  - trông hết sức chững chạc . Lúc ấy nàng đang mặc bộ quần áo váy lính thủy được cho - lại được cho - quần áo suốt đời chỉ có được cho . - được cho và được cho . Đi về cùng đường với bạn Phan Linh không rõ tên đầy đủ nhưng bạn này cũng nhà khu cửa nam - điện biên giống mình .
  Mình nhớ sơ sơ sao mình lại được dụ khị thi vào đấy .Năm lớp 6 chính xác là ngồi cạnh thằng Lê Trung - trước con Dương và Hoàng Anh . Chơi khá thân với Hoàng Anh và Thu - giờ 2 đứa đều du học ngon - lởm thật - gia đình có điều kiện có khác
Đến tầm lớp 8 lớp xuất hiện vài ba nhân vật mới - chứ không thuần khiết như ngày xưa - nàng bị xếp ngồi chung với thằng mọi Trung Hiếu vì có kẻ nghi ngờ nàng quay bài - mình mà quay bài thì mình học đã siêu giỏi chứ không phải giỏi bình thường nữa . Hồi đấy 14 tuổi - chán nhỉ - 14 tuổi mà chưa có chút định hướng nghề nghiệp không biết nấu cơm chăm chút gia đình - không biết nhảy hiphop thì đúng là đồ bỏ . Lớp chửng là con Thư hồi đấy được mỗi cái học chăm . Không xinh - tính thì nhí nha nhí nhố- học chiên văn nhưng không lãng mạn bay bổng tí nào - rất 1+1 = 2 - qui củ nề nếp và chăm chỉ --> ghi nhận - không có tí năng khiếu nghệ thuật và vận động nào- được cái soạn văn dài thì vô địch - văn mà chúng nó cứ coi là đất hoang hay sao mà cứ phải cày bừa cuốc xới ác nghiệt - văn :D - thà cứ rồng rắn hết ra ngoài ruộng cày cuốc tha hồ cày xới  - học thế tự nhiên thấy có lỗi với văn chương -chơi thân với con nát - ly - dung - hà - vân ... túm lại không có mình . Mình không thuộc thành phần nào - cũng không chơi với ai . Tự kỷ - tự ti - nhà nghèo . Chuyên văn thì đương nhiên không phải đứa nào cũng nhà giàu : hải yến - phương liên - nhưng các cháu đấy không được xếp vào hàng gái đẹp
Vào đấy mình bị tự kỉ thật . Ám ảnh lắm - suốt từ hồi bắt đầu ý thức được giá trị đồng tiền - bắt đầu ý thức về vẻ đẹp bản thân ..... Hết sức khổ sở .
sau khi thi cấp 3 xong - nếu không phải là dư thì có lẽ mình đứt toàn bộ quá khứ từ đây . Thưở ấy nhà mình lại chuyển nhà lại cãi nhau ...khổ thân cái thời mới lớn của tôi .
  25- đã được coi là trưởng thành .
2008 - 2011 đã 3 năm trôi qua kể từ ngày nàng viết cái bài triết điều kiện dài 3 trang giấy đếch hiểu viết gì - hoàn toàn không hiểu là mình viết gì luôn - chỉ lơ mơ cơm áo gạo tiền  - quả thực là không hiểu - trước đó một thời gian tầm 2008 nàng nộp quả hồ sơ đầu tiên cho một công ty tư vấn thương mại đài loan - người giới thiệu là bé hạt tiêu yến con - một người bạn anh hùng khác .
thế nhưng mãi mãi sau đấy mới đi làm
nói đến cái quãng thời gian 7 , 8 năm làm người thì phải nói là một giai đoạn cực kỳ cam go - vật vã - nhiều lúc tưởng có trong tay mọi thứ - rồi hóa ra lại phá sản toàn tập . Ngỡ trả thù được cuộc sống đến nơi rồi- cuối cùng lại bị nó vùi dập lần nữa . Vui lắm .
1986 - 1992
1992 - 1997 's
1997 -2001
2001- 2004
2004 - 2008
2008- 2009
2009- 2010
2011
nói thẳng bố mẹ nàng có phương thức giáo dục cực kì sai lầm - nuôi dạy cũng sai lầm luôn - nhưng chả sao - nàng luôn biết đứng lên từ những sai lầm của đời mình và hiên ngang bước tiếp như chưa bao giờ vấp ngã lần nào Afterall tomorrow is another day .
và hài lòng vì sự chọn lựa của mình .
cho dù đã phải trả giá nào cho nó cũng  thế .
sau đó thì có hồng hạnh - xinh xắn trắng trẻo - tóc tết bím để dài mồm như bị móm - mình cứ bắt chiếc mãi cái mồm ấy mà không đươc . Huyên - tóc rất dày chân rất dài người cực đẹp cực chuẩn luôn nó đã giúp mình chốn dịch Định Tàu khi lão già rỗi hơi lồng lộn đi lùng bắt đứa nào không mặc đồng phục mùa đông - thật là một phen đau tim với mình .
ngó đi ngó lại đời mình có 25 năm mà đã dùng 15 năm để sai lầm rồi - sống từ bây giờ cho đến 15 năm nữa liệu chắc đã đền hết tội .
hồi 18 tuổi mình có thích một thằng giai giờ mình vẫn đang tiếp tục trả giá cho cái sự mù quáng ấy và vui nhất là tên khốn ấy cũng phải trả giá cho hành vi sai trái của nó - nhân quả .
 năm ngoái vui nhất là có được 1 em sony walkman - mình đã ước ao nó cho hơn 10 năm cuộc đời - chưa có giấc mơ nào mà mình lại mơ lâu đến thế . Đáng lí cũng có thể có từ rất lâu rồi - nhưng do năm ngoái có một cơ số việc cần hi sinh và xếp lại giấc mơ . Mình đang mơ tiếp về xe đạp địa hình :)) - cái này gọi là rón rén mơ ước .
chuyện tìm việc của năm ngoái cũng làm mình khoái trá một cách dã mên luôn - giúp mình đập vào mẹt một cơ số các bạn bị bệnh thừa lòng tốt và sự quan tâm cộng kém hiểu biết và cảm thông . Khoái trá lắm lắm lắm lắm .
có lap ạ - dù chưa tự mua được nhưng nhớ đến chuỗi ngày 7,8 năm về trước chạy long sòng sọc khắp nơi tìm tài liệu về dịch thấy thật khoái trí phát điên .Ôi những năm tháng gian khổ của cuộc đời tôi :((
Nhưng quả thực năm ngoái job của mình vẫn chưa thành công và năm ngoái vẫn được coi là một năm thất bại tuy chưa cực kỳ .
cám ơn ban zhang cũ đã pm lại cho mình - để mình thấy mình thảm thế nào - và đã cổ vũ mình đi tiếp bước nữa - quả thật trong khó khăn mới thấy - thực sự là cứ bước tiếp được một bước là sẽ bước đến bước thứ 2 .lu zai he fang
 lu zai jiao xia .
quan trọng là đừng lấy tội lỗi của kẻ khác để tự trừng phạt mình .
zhi yao xin zhong you dao
bei zhong you cha
còn lại thì ta không nghe thấy ta không nhìn thấy ta không để tâm thì cái của ấy thuộc về ai . Ai cũng sẽ có phần cả thôi zhong dou de dou zhong gua de gua mà - haiz - lưới trời lồng lộng thưa mà khó lọt
天网恢恢 疏而不漏

从头再来

人生仅仅只有三个能源要好好利用 ;
包括 : 时间 - 能力 - 加 金钱 - 钱财 ---要怎么解决- 而怎么解决让效果最佳 。
反正走过的那条路不让我后悔 。
Tôi dã th?y con c?a nhi?u gia dình giàu có bu?c l?c l?i, lúc dó thì s? phê phán c?a các gi?i l?i bùng lên. Tôi luôn mu?n b?o v? các con c?a mình. ? tu?i dang l?n, n?u tr? thành d?i tu?ng phê phán c?a du lu?n ngu?i ta s? tr? nên t? ti, không phát huy du?c t? ch?t và nang l?c c?a mình, và s? có nguy co tr? thành nh?ng d?a con không có chí khí. Vì th?, tôi luôn l?ng nghe l?i khuyên c?a nh?ng ngu?i xung .
hồi xưa mình đã từng viết một cái đề tài về cách giáo dục những cá nhân trong độ tuổi này - rút ra từ những kinh nghiệm quá đau xót của bản thân - từ nỗi hằn thù uất hận - tự ti và bất lực .
Đời chả 2 lần thắm lại - 2 lần như thế là thôi - coi như hỏng đời - mà vì sao vì ai tại ai ? Vì gia đình vô tâm và giáo dục wu zhi ---> điều này dễ dàng đẩy con người ta đến chỗ tuyệt vọng mất . Cho nên nhất định phải chiến thắng bằng mọi giá - cám ơn các thày cô bạn bè đã tiếp thêm sức mạnh trên con đường em đi quá yêu cô Thiêm - thày Thiện - anh Đẩu - anh Quân - Giang Nam - cô Hà .... quá nhiều quá nhiều .

giàu có và áp lực

câu chuyện về người giàu cũng khóc - nhớ đợt trước mỗi lần đi công tác là cứ cầm 10m đi - thật ôi giời ơi - cả đời tôi chưa bao giờ cầm nhiều tiền thế này - đương nhiên lúc ấy cầm chả nghĩ ngợi chi đâu - mà ôi ngày xưa có chừng ấy tiền bảo mình nhảy vào lửa mình cũng làm =)) . Tiền nhiều thế này để làm gì - đơn hàng nửa tỉ cả tỉ hự nói chung bị áp lực gánh nặng tiêu tiền - sợ lắm nói chiện toàn với các bạn có tiền cỡ giám đốc bố giám đốc cụ giám đốc mỗi câu thốt ra phải uốn mười mấy tấc lưỡi :(( . Áp lực thì áp lực thật nhưng mình không sợ áp lực đến thế - chỉ sợ mất tự do và tương lai thôi . Và đúng là cứ là cái bung xung đi kiếm tiền - kiếm được cũng khổ không kiếm được càng khổ . Mà mệt nữa chứ - thằng cha quản lý dài mồm ra tao chưa thấy đứa nào như mày công tác về phát là ốm luôn - có phải tự dưng đâu - nhưng mà công nhận cái lũ Tàu này nó trâu kinh dị đi công tác tần suất 7/7 phát bàng hoàng .
 Hồi đi học mình đã nghĩ mình thuộc dạng trâu chó khó ai bì kịp rồi  - đến đây mới thấy mình đúng chỉ là Nhép .

Liên bé

xinh chưa - bé khỏe bé đẹp mà lị .>:D< - không giông ai trong gia đình hết - ngoại trừ mắt to giống mắt ông ngoại và mắt mẹ . mũi tẹt giống bố - mồm rộng giống bố - hồi bé rất ngoan và chăm ăn . rảnh rang chỉ chạy ra chạy vào tay ôm quyển truyện hoặc ngó nghiêng maica từ trên trời rớt xuống - từ cái thưở mà hà nội còn hiếm ti vi đen trắng ấy không quấy khóc ai . Cực kỳ khỏe mạnh bụ bẫm và chăm ăn . Đúng là sức khỏe giời cho để chịu đựng - để ngang bướng với đời . 

Con ca磇 sinh ra va` lo磏 l阯 tr阯 chi磏h sinh ma?ng cha me? 16/03/2009 - 22:51

Con cái sinh ra và lớn lên trên chính sinh mạng cha mẹ 16/03/2009 - 22:51

"Con thỏ đó được sinh ra bằng cách ăn bụng mẹ mà chui ra ngoài
Cha mẹ cho một phần máu thịt của mình để nuôi dưỡng con cái...
Nhưng những đứa trẻ chỉ được nuôi trong yêu thương mà không dạy dỗ
Thì sẽ sinh ra và lớn lên trên chính sinh mạng của cha mẹ mình."

nhớ - vô cùng - ngày xưa học chuyên văn bao giờ mình cũng chỉ xấu hổ vì bố mình đi xe ghẻ đến đón mình - and nothing more . Nothing more . 
10 năm - hơn 10 năm đã qua nhưng mình không bao giờ quên tất cả những điều đã diễn ra trong 25 năm sống trên đời 
24 năm mấy tháng mấy ngày .

ôi

ôi thượng hải qua mắt một người bạn - đẹp đến thế sao hả trời . Nhìn lại mình thì - bao năm tháng đi học miệt mài khổ sở - nó đi học như đi du lịch thế kia đúng là gia đình có điều kiện . Khổ từ bé nó thế mà .
Sao ngày xưa học chuyên văn không ai cho mình làm lớp chửng nhỉ  - mình mà làm lớp trưởng thì các bạn có một lớp trưởng xinh đẹp tếu táo vui vẻ sexy hấp dẫn không . chứ để cái con bé kia làm lớp trưởng thì thật - không hiểu mọi người nghĩ thế nào chứ mình vẫn muốn bạn Lê Ngọc Tú Mai làm lớp trưởng hơn - bét nhất bây giờ nó đi du học , bọn chuyên văn sẽ nghỉ họp lớp - ít họp lớp chứ để cái con bé kia làm lớp trưởng thế là năm nào cũng họp lên họp xuống dăm ba bận rõ chán đời .Đã ghét thì chớ cứ phải lê mông đi :))
nhớ các means gal cấp 3 thế - mình đã phải khóc biết bao nhiêu lần vì bọn đấy can tôi ngày xưa ngây thơ quá đỗi cần thiết -còn chăm chỉ đi chép bài cho chúng nó . Nhớ nhớ nhớ nhớ .
3 năm cấp 3 với mình thật quá kinh khủng - trước đấy thì cũng chả bớt kinh khủng hơn - lúc nào cũng ám ảnh nhà nghèo . Ôi
Nhớ ánh của tớ thế  - giờ này bạn ở đâu .
ôi nhớ Phạm Tuấn Anh khen mình xinh - muah đúng là có mắt nhìn người - yêu xế - ngày xưa cứ sợ bạn ấy thích đứa khác mà không dám nói hí hí .
thích jogging giống mình chứ >:D<
bị yêu .
ồ mà đấy tuy liên nhép ko làm ở phát thanh truyền hình gì nhưng có bạn nhép làm ở đấy thôi cũng coi là hòa nhé

phù du

Perfume: The Story of a Murderer
phim này thật đúng với tư tưởng của Hồng lâu mộng 
đúng là tây - sợ thật ở việt nam bói đâu ra những cái thể loại này chứ 
rất giống kiểu Hoàng Thùy Linh - nó quay phim xong cả dư luận quay ra chửi con đĩ con cave xong qua một thời gian cả dư luận lại quay sang ca ngợi tài năng nghị lực sống phi thường =))=)) chết cười / 



nhan sắc

ngày xưa hồi nàng đi học - còn bé cấp 1 các cô đã rất quan tâm đến chuyện nhan sắc rồi - thưở bé cấp 1 có bạn Quỳnh tây học lớp 5D xinh nổi tiếng - nhà nó mở vũ trường ngay trên đoạn cửa nam xập xình sáng tối - ngày bé nàng cũng chơi với 1 nhóm nhan sắc bao gồm Thúy chân voi - ánh hằng và đặc biệt là 2 em Tú an - trong đó nàng là hoa khôi của đám trẻ con phố Điện biên phủ  - trường thăng long - lớp 1c có Linh Dương - bạn Dung học cũng hồi lớp 3-4-5 - Dung học chuyên pháp Dung và linh ngựa đều học chuyên pháp - tăng nguyên châu và cẩm vân , cẩm tú thì không rõ dạt về đâu . Tùng dương học hết cấp 1 thăng long rùi cấp 2 giảng võ cấp 3 phan đình phùng đại học không rõ bạn ấy học cái gì .Nhớ các bạn của tôi quá các bạn của tôi ơi.
bà ngoại nàng là một tư sản vô cùng giàu có và là một nhan sắc huyền thoại nên nàng từ khi ý thức được điều đó cũng cố phải trau dồi gìn giữ những gì thuộc về truyền thống .
vô cùng yêu nhớ bạn Cẩm vân ngày xưa cả lớp 4, lớp 5 tập làm văn thì chỉ có hoặc là Duy Liên hoặc là Cẩm vân thôi . Đến lớp 6 thì phong độ này vẫn được duy trì - nhận quà bác Phạm hổ chỉ có Duy Liên và Tú Mai thôi - hồi đấy ngồi cạnh bạn Thủy trang con cô la Kim Liên - mẹ con trang ngày xưa cũng thuộc dạng nhan sắc nên con bé càng lớn cũng càng xinh- gái dân tộc đấy  . Mãi sau này mình mới biết đến các bạn kia .
Mình nhớ bạn Ánh của mình  - ngày chuyển nhà chị Thu chụp cho 2 đứa một kiểu ảnh - chuyển nhà xong buồn thui - buồn kinh khủng - lấy cái ảnh ấy ra cắt xén rồi tự làm một cái album hand- made rùi kì cục dính dính dán dán đủ trò lên ấy - đặt trịnh trọng trong tủ kính .
hồi 17, 18 tuổi thì danh sách nhan sắc này chỉ có Dung Dich - Nga và Liên - chính em Dung khen mình xinh - quá yêu và quá tự hào về em - giờ nó đã ở Hồng Kong có thể không nhớ mình là con nào nhưng mình vẫn nhớ nó và vẫn chúc phúc cho nó .
  Cô Phượng đang ở Nam Ninh - chúc phúc cho cô Phượng - không biết món quà nhỏ năm nào cô có còn giữ hay không :D - ôi thời gian biến thứ những thứ very có giá trị thành không có tí giá trị nào và ngược lại .
Mình cứ kiểu thấy người sang bắt quàng làm họ ấy nhỉ . Hic ông khốt làm cháy cái gì trong bếp thế - bố mình cho đi làm đầu bếp mở quán bia thì chắc chắn đắt khách hơn Hải xồm - làm ông phòng thuế cả đời chả có cái gì - mình đã từng rất khổ sở rất cơ cực khi mình còn thơ bé - nhà không có cái gì là giá trị ấy - tủ quần áo cũng đi xin - xe đạp thậm chí quần áo của mình cũng phải đi xin các bà chị họ - giờ chúng nó vẫn khá - nhưng tương lai thì mình sẽ khá hơn tất cả - mình nhớ hồi mình 14 tuổi có cái tivi 14 inch hỏng đi hỏng lại mà vẫn phải dùng - hồi đấy còn trò chuyện với một lũ  thằng chã : nhà tao nghèo lắm - nghèo nhất lớp - mình cúi gằm mặt xuống không nói gì nghĩ , nhà tao còn nghèo gấp tỉ nhà chúng mày ấy chứ : cái đám ấy bao gồm phương liên - duy liên - dư hiền - và 1 thằng nào đó đi xin vào chuyên văn  - vâng chứ bố tôi đã phải là cục trưởng cục xuất nhập cảnh nhiều tiền lắm của đâu - tôi đã thanh mảnh nhẹ nhõm được như melani 9M đâu - cái gì tôi có ngày hôm nay cũng do tôi tự tìm lấy và số phận run rủi cho tôi tìm đến chứ tôi đã nhờ được vào bóng ai - vâng đời tôi cô đơn nên yêu ai cũng cô đơn chứ đã có chồng có vợ tốt đôi cả cặp như ai đấy đâu  . Có hôm gặp lại Mít Thành có thằng cha bác sĩ hoa súng đang ngồi đấy nói chuyện thấy thấp thoáng bóng mình - phải xồ ra nhìn thêm một cái nữa - ôi sắc đẹp - làm cho con người ta không thể cầm lòng - không thể động lòng - không thể yên lòng  . Trong mắt con bé đấy thì mình chưa bao giờ xinh đẹp chưa bao giờ làm được việc gì đúng nghĩa của nó -thậm chí chưa bao giờ là bình thường thế mà mình cứ đi coi nó là bạn thân bao giờ không rõ dở người . nó bảo gì với mình ấy nhỉ - tao chơi với mày vì mày tốt - tao cũng chả tốt đến thế đâu - đặc biệt với những đứa không biết trân trọng - hôm qua tao muỗi  - hôm nay khác rồi - mày chắc gì đã muỗi được bằng tao .
Chỉ nhớ ngày xưa lớp 4,5k Thăng Long có đứa tên là Quốc Khánh viết văn được đăng lên báo thiếu niên .
Hồi bé thi nghi thức đội có bạn Hồng hà - ôi con bé nói chuyện duyên kinh khủng - chạy bộ thì còn đỉnh hơn cả đỉnh ấy . Lớp Toán nâng cao thì có bạn Nguyên - bạn này thông minh phết - còn Liên nhép thì ngu một cục - giảng đến đâu mặt mũi ngớ ngẩn đến đấy . Có đợt lớp 8 đi lễ với ông già - có thêm con mấy người trong cơ quan toàn lũ chăm chỉ học hành - Liên nhép hồi đấy ( lớp 8 -14 tuổi ) còn đang học chuyên văn cũng không đến nỗi làm xấu mặt phụ huynh nhưng hôm ấy đi được khen mỗi ...xinh . Trẻ con lại dễ phổng mũi chứ . Hãm .
năm mình học năm thứ 2 - mình và giang phó phòng dùng cả ngày để ngồi trên thư viện luôn - quyết tâm thi hanyuqiao để được đi du học - 2 con hạnh phúc lắm nắm tay nhau thề non hẹn bể - thề dời non lấp bể .
đúng là những ám ảnh thưở xa xưa - hồi đi học lúc nào cũng bị ám ảnh mình đi học ké nên không thích thể hiện . Không nhớ có lần trình bày về vấn đề gì Mrs Thiêm yêu cầu mình nói mình bảo đại ý các bạn khác cũng có thể trình bày- cô bảo nhưng đây là yêu cầu của giáo viên .Mình nhiều lúc không muốn ngang bướng đến thế đâu - nhưng  thực tình là do hoàn cảnh xô đẩy .