Thứ Hai, 14 tháng 3, 2011

quá đội ơn hạnh lê

bài desperado này thật đúng tâm trạng - em đội ơn Dung dịch vì đã mắng em sao lại nghỉ học tiếng anh 10k/ buổi - cho nên hồi xưa - hồi học đại học bạn nào bị em mắng thì đừng hận em . Em chỉ muốn tốt cho các bạn thôi .

em quá yêu tất cả mọi người và cũng quá nhục luôn - quá khổ luôn khổ nhục khỏi nói . 
cho đến tận ngày hôm nay mới có con lap để dùng - ôi - ai đã từng biết mình đã phải trải qua những điều gì chứ . Sau này mình sẽ xuất bản tự truyện giống lê vân chủ đề duy liên ăn và sống 
đã mua lò nướng và máy đánh trứng và vẫn tiếp tục loay hoay xoay xoay bay bay chả hiểu nên hành xử ra làm sao . thôi có khi lại quay trở lại với món xalat - ờ - mà này một ngày nào nữa mình sẽ dạy lại các bạn - các bạn sẽ thấy người thảm không phải là mình đâu - mà là các bạn thôi ôi - chia buồn - ôi quá đáng thương sống cả đời mà không hiểu thế nào là zhen qing zhen mei hê hê .Và hạnh phúc đích thực - eo ôi bị hi sinh cho cái người ta gọi là chuẩn mực đời sống ble` . Không bao giờ có khái niệm listen to your heart và GAP year à - sợ 30 chưa chồng xã hội nó nhổ vào mặt ư - sợ không chồng mà chửa thì sao á - sợ tốt nghiệp lớp 12 mà không đỗ đại học thì chết à - sao hèn thế - sợ chuyên văn không khá và giỏi khá và giỏi thì biến thái hay sao - sợ đời sinh viên không thi lại thì mới perfect á - ôi nhạt . 
mình thích khung cảnh cửa lò lắm - thích lắm - lung linh - đang chuẩn bị hot body và bikini và voan bay bay như take me breath away .
:(( giờ gày rộc ra - tinh thần bị lão hóa - trí tuệ thì sa sút - thể lực xuống cấp - nhan sắc tàn tạ nhưng chưa tã - còn đâu một thưở đắm đuối Tạ thùy liên - không được phải refesh mạnh . Cần một liều tẩy não cực mạnh .
mình và em giòi một thưở còn thắm thiết bên nhau - xa rồi xa một người quên rồi quên một người - chấp nhận đi - hội ngộ và chia ly cuộc đời vẫn thế dẫu là mặt trời nồng nàn khát khao hay đêm vời vợi lấp lánh ngàn sao .
à một thưở còn dùng ké máy ảnh của em nó - hồi đấy cũng không nghĩ gì - sống vô tư lự ấy mà - năm ngoái đã sắm được một em cho riêng mình thì lại hết hứng chụp choẹt .
Nhớ hôm dẫn nhau ra vườn cải vườn điều gì ấy để chụp vì vụ thực tập chán quá mà mình ức quá - mình ức làm tổn phí của mình bao nhiêu thời gian sống học tập phí bao kiến thức cơ hội .... hôm ấy điên thực sự ấy .
Điên lắm lắm ấy - nhớ trang bị cho mình nào balo - nào sức khỏe - nào vẻ đẹp xịt mẹ bé khỏe bé đẹp từ 1990 có lẻ cơ - thế mà rồi . Như đít - đúng là hãm kinh khủng . 
sao trời lại bắt mình làm con gái nhỉ - sao không cho mình làm con trai ý - sẽ chơi thể thao như một điều tất yếu đi đá bóng chả hạn - ngày xưa có Tuấn Anh - hâm mộ Tuấn Anh không dám nói vì chẳng bằng ai đó - không được các bạn ạ - đừng bạn nào như bạn Liên đã thực sự yêu một ai đó một điều gì đó thì phải tranh đấu đến cùng . Sống sao để người ta đừng chỉ vào mẹt - đồ hèn . 
Tôi chả nhờ ai - tôi tự sức mình đi - thế mà có đứa dám vu oan tôi là thế nọ thế kia - vài lần định dan tiao với ông khốt rồi đấy . Thật tình. Liên ơi là Liên .
Ôi - chia buồn - sẽ tha hồ cưa gái - sẽ tha hồ liên thiên về kỹ thuật cao siêu - đưa đây để ta sửa chữa cho - bực mình thật suốt đời gắn bó với cái nghề ngôn ngữ này . Rõ là Liên nhép . 

live as you used to be


21 suggestions by H. Jackson Brown, Jr.
1. Marry the right person. This one decision will determine 90% of your happiness or misery(If you cannot find the right person, don't worry because now nobody can affect 90% of your happiness or misery )
2. Work at something you enjoy and that’s worthy of your time and talent.
3. Give people more than they expect and do it cheerfully.
4. Become the most positive and enthusiastic person you know.
5. Be forgiving of yourself and others.
6. Be generous.
7. Have a grateful heart.
8. Persistence, persistence, persistence.
9. Discipline yourself to save money on even the most modest salary.
10. Treat everyone you meet like you want to be treated.
11. Commit yourself to constant improvement.
12. Commit yourself to quality.
13. Understand that happiness is not based on possessions, power or prestige, but on relationships with people you love and respect.
14. Be loyal.
15. Be honest.
16. Be a self-starter.
17. Be decisive even if it means you’ll sometimes be wrong.
18. Stop blaming others. Take responsibility for every area of your life.
19. Be bold and courageous. When you look back on your life, you’ll regret the things you didn’t do more than the ones you did.
20. Take good care of those you love.
21. Don’t do anything that wouldn’t make your Mom proud.

And I love Mr. Apple's say "Better be a pirate than to join the navy" 
em quá yêu dung dịch - can tội nó khen em xinh - ngày xưa còn có giai thoại đến nhà nó chơi trước và sau khi thi đại học lạy chua và mình dạt về phương xa xa xa - giờ thì nó cũng đã ở phương xa xa xa rồi . 

i will remember - i will remember .

remember and be continue .

ôi không tin được thời gian - đã thổi từ một con bé 2,6 kg lên thành một chị già 25 tuổi thiếu 6 tháng 53 kg cao 1m54 . Kinh khủng . Với 25 kinh nghiệm sống đầy mồ hôi nước mắt đau khổ thất bại nhiều hơn thành tựu .Mình nhớ ngày xưa có hôm mình thiếu tiền đến cái độ mặc đầy đủ bra rồi phi ra bách thảo định jogging 1 vòng thì sực ra quên tiền - ôi gái Thủ đô và một số thứ khác cũng đô đấy thế mà sống rất cực í - nhưng được cái rất anh hùng . Ngày xưa làm cùng một cơ số em xuất khẩu lao động về mình nghĩ bụng gái Hà nội như tao mà còn chả lòe loẹt như chúng mày . Thật tình thất kinh . Nhớ ngày xưa học văn thày Kỳ - ông ấy kết luận gái đẹp rất khổ mình cứ thấy suy từ bà ngoại ra là phải đạo .
Mình mua máy tính cho em là do thương nó điều kiện phát triển không bằng bạn bè - chứ cỡ như bây giờ lại thấy hơi hối rồi . 
                                        
không tưởng tượng được những chuỗi ngày đã qua - và tôi tiếp tục con đường của mình 
buồn cười nhỉ - sống khổ sống sở nhưng trông 2 chị em cứ như kiểu vừa bắt  ăn cắp ăn trộm được vàng được tiền của đứa nào í 
bọn chiên văn chưa già đã cổ hủ - bố khỉ . Bị bệnh zở hơi  :))
trẻ con vô tư lắm - và ước gì cứ mãi giữ được cái nụ cười
thằng con giai 18 tuổi của mình - 6-7 tuổi mẹ sinh em , từ đó trở đi là tôi vừa học vừa chăm em - hồi bé nó quấy khóc kinh khủng dị - chăm nuôi khó vô cùng - mà hồi ấy tôi cũng bé - bé xíu , trời mùa đông bố mẹ đi làm vứt em cho mình trông , nó có ị đùn đái dầm gì là mình thả tẹt vào chậu nước lạnh , nhìn nó săn lại như một trái táo tàu khô mà thương không làm gì được  . Những ký ức tuổi thơ ấy sẽ đi theo tôi đến suốt cuộc đời .
Hết cấp 1 bố bảo thi vào chuyên văn - tôi hồi đấy cũng quá tự tin vào sức học và khả năng tư duy của mình luôn . Thi thì thi trẻ con cũng chả nghĩ ngợi gì - nhưng rồi suốt sau bao nhiêu năm sau ấy tôi ân hận - tôi vô cùng ân hận . Tôi ân hận vô cùng . Quả là một quyết định ấu trĩ .
bằng chứng là trong lịch sử gia đình mấy thế hệ biết bao đời chả ai đi học chuyên văn cả - và chuyên văn thì cũng không giải quyết gì được những khó khăn của gia đình và bản thân tôi lúc ấy . Ông bà ngoại tôi đều là tư sản - tức là con buôn - đến bố mẹ tôi thì nhà nghèo rớt - tôi luôn thèm có những bữa cơm bình yên những món đồ nhỏ như bạn bè - rồi cuộc sống run rủi thế nào - có những khi tôi lại trở về cuộc đời con buôn - kinh doanh hóa ra đã nằm trong huyết quản mình từ bao đời mà mình không rõ .
đi học đại học cũng là quyết định cực chẳng đã - nhưng hồi học đại học tôi càng khẳng định hơn quyết định chắc nịch này của mình mình sẽ buôn - mình sẽ làm giàu sẽ làm gì cũng được miễn lấy làm giàu làm gốc . Tôi không thèm tiền - tôi kiếm tiền không phải vì tiền . Năm thứ 2 tôi là đứa đi làm sớm nhất khoa - 18 tuổi - tôi cũng đi xin việc làm thêm sớm nhất - có lẽ là nếu năm 12,13 tuổi mà có việc làm thêm gì ấy tôi cũng sẽ làm để có tiền đi bơi và mua sắm như chúng bạn - để có tiền tự mua một chiếc xe đạp tử tế . Ngày xưa tôi và Ánh thích đọc thiếu niên lắm - 2 đứa toàn chúi đầu vào đấy và cứ toan tính biết bao lần là mình sẽ viết bài cho thiếu niên hoặc hoa học trò mà không thành . Nhờ có Ánh mà mình được hưởng sái đi bơi - à quên chính ra là nhờ Thoa ấy chứ - chính nhờ Thoa mình cũng biết mình biết rán chim - nhà Lan Anh và nhà Thoa khá hơn nhà tôi - dù là buôn - cho nên 2 đứa nó được phát tiền đi chợ thường xuyên - tôi thích xuống nhà các bác lắm  - được ....ăn sáng - được ...đi chợ , được nấu ăn - còn ở nhà không bao giờ tôi được làm những công việc nhỏ nhặt ấy - mẹ không bao giờ để tôi đi chợ nấu nướng cũng không hề quan tâm tôi ra làm sao- mẹ tiếc tiền - mẹ không bao giờ biết chăm chút cho cái bếp - người phụ nữ không biết chăm chút cho cái bếp là người phụ nữ vứt đi  - hồi học xong đại học chỉ mơ ước mình nhanh chóng có việc để thực hiện khát khao thủa nhỏ - sẽ có một cái bếp tinh tơm xinh xắn - đi làm rồi - tôi thấy có những phụ nữ - con gái cũng chả mấy chăm chút bếp núc lắm - kể cũng lạ Dù sao văn chương viết lách vẫn là đam mê gì đấy rất máu thịt .
đến 14 tuổi mới chơi với Dư - hồi đấy chuyển nhà rồi - không còn ai nữa - Dư hay đi về cùng - ôi - ngày xưa ngày xưa ngày xưa .
Ôi tôi phục Trung Nguyên quá .
tôi có đọc 360 của cái Biên Thùy - tôi thấy xấu hổ - có một cái ký ức không bao giờ tôi quên là hồi học chuyên văn tôi xấu hổ - tôi xấu hổ tự ti vì gia cảnh nhà mình - suốt ngày lủi thà lủi thủi trong khi các bạn khác quần quần áo áo giày giày dép dép . Nhưng lên đại học tôi gặp những người bạn khác - cho đến 18 tuổi tôi mới nhận thấy mình hèn - một quốc gia hay một con người nào ấy mà chỉ biết ngồi than vãn thì quá xoàng .
cho nên cả cái khoa trung ấy chả lạ gì tôi - ăn mặc rất hoành tráng - một mình một kiểu - mà tôi chả ngại gì điều đó chứ . Tôi chả viển vông như hồi học chuyên văn nữa - tôi đẹp - tôi không mặc gì tôi cũng vẫn đẹp và tôi làm hết sức và hài lòng với những gì mình kiếm được - và tôi cũng có quyền được tự hào về chính mình về gia đình - về bố mẹ - dù họ chẳng giàu có bằng ai - nhưng dù sao . Thế là cứ thế mà sống thôi . Và đương nhiên tôi tự hào về mình .
đến khi ra trường rất nhiều cơ hội mở ra với tôi - rất nhiều - nhưng tôi không bao giờ vội vã với 3 thứ : tiền bạc , thành công và tình ái . Mọi thứ cần có thời gian và tôi cũng không muốn phí bất cứ một giai đoạn đời người nào của mình - mà tôi thì còn nhiều thứ muốn làm lắm .
trong tay tôi lúc ấy không có cái gì ngoại trừ năng lực thời gian và tiền bạc mà tiền bạc do 2 thứ kia kiếm ra
rồi xảy ra cái chuyện đau lòng ấy tôi ở nhà - tôi thấy rất bình thường nếu bạn như tôi bạn đã từng tuyệt vọng điên cuồng - từng đã không biết đi lên thế nào hay từng nỗ lực dập mặt trong những điều kiện rất khốc nghiệt cả về tinh thần và vật chất .
Nghĩ về 4 năm chuyên văn ấy - điều tôi thấy xấu hổ nhất về bản thân mình lúc ấy là tôi không dám đối mặt với sự thật - tôi hèn - tôi không dám là chính mình như em Kim - ôi hèn . Tôi thấy cái mác chuyên văn ấy quá to quá nặng và nó đè bẹp tôi . Tôi tự ti - ôi giời tự ti - tự ti cái béo gì - tôi tự thi vào chứ có ai xin vào đâu .Nhưng tôi tự ti vì không có tiền - lúc ấy mà tôi có một công việc làm thêm tôi thề tôi sẽ tự hào về chính mình sẽ ko bao giờ thích Phạm Tuấn Anh - sẽ tự mua xe đạp thậm chí xe máy - sẽ làm giàu và cười vào chuyên văn như cười vào một trò lố bịch nhất quả đất .Sẽ đi học nhảy - sẽ tự may quần áo - sẽ tự đi chợ nấu nướng - sẽ mua brasport và nghĩ đủ mọi trò lố để đi du học . Những bạn như bạn Thư bạn Hằng không bao giờ là điểm đến của tôi . Tôi thành công theo cách mà tôi muốn và hài lòng với những gì tôi có - tôi thích em Kim -9E- thích chị Linh 9I - thích Phương 9H - thích Dư -material gal - thích Hoàng Hằng -9K con bé ấy anh hùng kinh khủng - thích Trang moon 9A ....cả Dung Dịch - mình cũng phục nó nữa - gia cảnh chẳng bằng ai - gia đạo cũng lục đục mình phục lắm - cả Giang nữa .Ngày còn đi học ôi nhớ .
tôi chả làm gì để gỡ cái bi kịch ấy ra mà cứ lún vào nó như lún vào đám bùn - bố tôi hỏi tao làm gì mà mày phải xấu hổ tao có ăn cướp ăn trộm đâu - đấy thế là giấc mơ tôi mang vào đại học chỉ có 2 từ nỗi ám ảnh Nghèo + đói .
nhớ có đợt đi dạy gia sư về tôi mua cho cả nhà một cái chảo vì cái trước bị mình tự tay đánh rơi sứt cán - quá đáng yêu . Chảo 70k lồi mẹt .
khiếp quá sau này mà sinh con Đông Giang xong đi mây về gió như đồng nghiệp cũ chắc tôi chết quá - hồi bé tôi hay bị bỏ rơi ở nhà để mẹ đi trực lắm - cho nên hoàn toàn không muốn con mình sau này phải xa mẹ nó . Trẻ con phải biết tự lập từ bé là đúng rồi - nhưng mà không nên thiếu hơi ấm và bàn tay chăm sóc của mẹ . Với cả muốn dõi theo từng bước phát triển của con - muốn con có những bước đi thật đúng đắn và có những sự phát triển thật lành mạnh .


no no no no

10 dấu hiệu “tâm lý lão hóa” của chị em

Tâm lý lão hóa là hiện tượng già trước tuổi hay “chưa già đã yếu”. Như thế nào được gọi là “chưa già đã yếu”? Các nhà tâm lý học đã nghiên cứu và tổng kết 10 dấu hiệu “lão hóa” sau đây:

 
Tự ti (Ảnh: seflhelpzone.com)

1. Hiệu quả công việc kém

Trí nhớ giảm sút, hay quên, thiếu quyết đoán, thiếu tinh thần phấn đấu, không có chí tiến thủ, làm việc qua quýt.

2.  Không có tư duy sáng tạo trong công việc

Hay có cảm giác mọi thứ vô nghĩa, nhạt nhẽo, đặc biệt là những người lao động trí óc, thường có cảm giác không có hứng thú trong công việc.

3. Tự ti

Khi ở một mình thường hay thở ngắn than dài, luôn có cái nhìn bi quan, và luôn cảm thấy lạc hậu đối với thế giới xung quanh.
  

Ngẩn ngơ (Ảnh: seflhelpzone.com)

4. Phản ứng khác thường


Một mặt, có những lúc bạn rất nhạy cảm trong quan hệ xã hội, thường hay cảm thấy những người xung quanh là trở ngại đối với bản thân; mặt khác, có lúc luôn muốn đặt mình ngoài số đông, không quan tâm và có thái độ lạnh nhạt đối với những vấn đề nảy sinh xung quanh mình.

5. Cố chấp

Bất kể làm việc gì đều muốn lấy mình làm trung tâm, luôn làm theo ý mình.

6. Lười nhác, thiếu phấn chấn

Thường hay cảm thấy tinh thần không phấn chấn, hay buồn ngủ, thường hay uống rượu để lên tinh thần.

7. Tính tình lầm lì

Thường thích ở một mình, và làm mọi việc một mình. Thậm chí không muốn đối diện với người lạ, hay tìm cớ để tránh mặt người khác.

Cáu giận (Ảnh: tin247.com)

8. Tư duy chậm chạp, không nhạy bén

Khi đối diện với những vấn đề bột phát, thường hay bó tay không có cách giải quyết, hoảng hốt không tự chủ, không biết nên làm thế nào thì tốt.

9. Tinh thần ngẩn ngơ

Thích chìm đắm vào những chuyện đã qua, tinh thần “lúc nóng lúc lạnh”, nói nhiều, hay lải nhải, bất kể người khác có muốn nghe hay không.

10. Tính tình nóng nảy

Thường hay làm việc theo tình cảm, lời nói và hành động ngày càng thiếu lý trí, dễ xuyên tạc ý tốt của người khác, không biết tiếp thu ý kiến, không bình tĩnh, hay nóng vội.
Tác giả: Hồng Nhung
Nguồn tin: BACSI.com

CÁC TIN KHÁC


nhớ rồi

nhớ ngày xưa còn dám bêu riếu bạn ấu thơ cũ của mình là ôi cái con Trang đấy cả ngày mặc đúng 1 cái áo da cam - ôi không hiểu thế nào mình lại đi chơi với con đấy tận đến 25 năm mới nhận ra tất thảy chân tướng nhỉ  . Ôi duyên quá duyên luôn - may mà còn có lúc sực tỉnh đấy . Thôi sugar u u go - sugar me me go .
mình mà có đôi giày kì diệu của andersen mình sẽ nhảy vào đầu cái lão ấy xem lúc ấy lão ta nghĩ gì lúc ấy .
em quá yêu Bình cao đại ngố - đã khen body em xi po không chỉ nó mà còn có cả thúy xồm
chính nát đã nói rằng Liên à - sáng nay xe ôm đèo Liên đến trường à
ôi không bao giờ tôi quên
em xin lỗi con Ly vì đã cười lên nhật ký của nó - xin lỗi hồi đấy nó hạ quyết tâm thi Việt Đức và mình đã cười lên điều đó - và trả giá - đi vào lịch sử chuyên văn chưa từng một ai đỗ Nguyễn Trãi
Dương đỏ - thằng này đã chửi em - vâng chính nó đã chửi em tao thấy cái Dương thùy dương thì còn thế nọ thế kia còn con bé này chỉ mặt hay dư thế nào không nhớ - đại để là nó ko cố gắng nên không ổn
bài học cố gắng mình đã học từ các bạn - chính các bạn - chứ không một ai khác
Và em quá yêu nó
cả Dư nữa viết cho em và bonus thêm tớ thấy Liên thực sự thông minh etc - công nhận tao thấy hiếm có khó tìm một đứa nào thông minh như mình trừLê Hồng Hạnh và Lê Ngọc Tú Mai .
khỏe mạnh và người đẹp thì có Huyền và Trà béo
à cái Thu Minh hồi học cấp 1 thì chính xác thuộc cùng 1 đội với mình đấy - bao gồm cả Quỳnh Tây nữa .
năm ngoái gặp lại Trang Tây ở phòng tập aerobic quán thánh - Dung cave thì mất dạng từ ngày ấy đến giờ - con Phương lợn cũng ko đến nỗi xấu và không nghèo cũng không ẩu đoảng và chưa bao giờ nói với mình mày hãy xem lại mày đi trừ có một lần đi họp lẩu nó hỏi mình là ai - hà  - đời còn dài cứ từ từ mà trả lời thôi .
lớp cấp 3 xinh đẹp - thôi nói chung toàn khối đi có mình xinh nhất khối thế còn khen con Thư xinh chắc chỉ có Thủy béo - em tin tưởng thẩm mỹ và trình tiếng anh của Dư hơn Thủy béo - cả Ánh nữa .
  Nhớ Giang - nếu không có quá khứ - mình sẽ chao đảo hôm nay mất .
lớp cấp 3 không nhớ có bao nhiêu người nhưng mình chơi với 1 nhóm - đại để thế xinh đẹp thì nhiều lắm đều xinh hơn con thư hết trơn - ờ đúng mà mình chơi với nó từ xưa đến nay cũng chỉ vì lẽ nó tốt với mình - còn ko tử tế được với nhau thì chào thân ái và quyết thắng . Bạn bè gì .
tài năng trong lớp thì có Xồm - cũng được nhưng đặc biệt hơn phải là Hồng Hạnh và bạn Ngọc Linh đáng ngưỡng mộ .Sao ngày xưa mình không thi trường nào vẽ vời nhỉ - phí phạm tài năng nghệ thuật quá đi . Nhớ ngày xưa đến nhà mình ngủ ở Ngọc Hà cũng có một thằng nào ấy rất ham vẽ vời - haiz - ước mơ nghệ thuật của tôi thế là xuống sông xuống biển .
nhớ ngày bé Dư du học về đi tuyên truyền kamasutra cho bọn mình nghe em kia khăng khăng không t phải 30 - haiz giờ mất lòng tin thật rồi . Ôi thôi từ nay đường ai nấy đi .
em cũng quá yêu thằng đăng nhà thày chính luôn - nói chung là một sự chịu đựng quá sức tưởng tượng - em đồng thời cũng quá yêu một số bạn cứ bắt em thi lại luôn.
Con đấy nó vô tư lắm - nếu không nhầm chính cái quán kem mà mình xin việc thì nó hẹn giai đã chat cùng với nó ra đấy nói chuyện cơ mà . Ôi khổ đến tận năm thứ mấy chả nhớ mẹ mình còn đường hoàng đi xin việc cho' mình ở cái cửa hàng ngay đầu nhà này này - nó không nhận vì chê ...béo .Nói chung lúc ấy cũng không nề hà gì sất . 25 năm - 25 năm .
đấy 25 năm gian khổ làm người của tôi .

nghệ thuật



lên cấp 2 là tôi không được đi học vẽ nữa rồi - ôi ngày xưa chỉ trông mong vào 2 tiết vẽ của 1 tuần - thật là không đủ cho những đam mê .
Nhớ ngày xưa mình và Ánh cãi nhau giận nhau cả tháng thậm chí cả năm chả nhìn mặt vì can tội không đứa nào chịu công nhận khả năng của đứa nào . Ánh thân mến sau đó đã thi vào Mỹ thuật yết kiêu - ôi nhớ hồi đi học đại học - đi dạy thêm cho một nhà - mới đến nói chuyện thôi - bà ấy trình bày là gia đình chị muốn cho chị đi du học Trung Quốc nhưng chị ngại con gái dặm trường - mình nói chuyện với bà ấy mà hằm hè kiểu như là cơ hội tốt thế mà không đi - có người dâng đến tận mặt thế mà không chịu - phải mình mình đi luôn .abc xyz - đúng là có đứa có phước mà không biết hưởng . Sau đó gặp duy nhất 1 lần roài thôi chắc do quá bàng hoàng trước thái độ nghiệt ngã của mình .
Mình ân hận nhất là thời gian thi vào cấp 3 - ân hận cả thời gian học chuyên văn - mình không bao giờ nên học chuyên văn - mình ghét bọn bằng cấp - không thực tế và thiếu sức chiến đấu . Thế mà thằng khùng đi XIN vào đấy mấy hôm trước còn dám cãi láo với mình hô hô . Đi xin vào mà còn to còi - chiên văn xịn như ta còn chưa to còi nhường ấy .
Hồi bé chỉ mơ ước không phải nghe cãi nhau - có lần xem tivi thấy một cái nhà rất đẹp - xong quay sang bố càu nhàu - ông ấy chửi luôn - mày không chịu dọn nhà thì chớ mà còn xong oánh mình luôn - hồi bé bị ăn chửi và cốc đầu bao lần chả nhớ nữa .
Bố mẹ như đít .
Em nhớ blog meothom ngày xưa cũng kể lể hồi bé nó bị dọa mày có muốn đi tự tử không etc . Nhớ chứ - đọc xong là không quên được - cũng thuộc dạng đáo để như mình - mấy năm ra trường mình bớt đáo để rồi - ngày xưa mấy em xinh xinh mà lượn trước mặt mình là cứ biết tay nhau thể nào cũng bị mình khen " đểu ".
 haiz , ai ngờ đi làm xong cũng suốt ngày bị khen xinh - cóc hiểu là đểu hay thật .
 Em Huyền văn - ngày xưa thuộc dạng gái xinh - em cũng thích con bé này - dũng cảm - em rất thích gái dũng cảm vì ngày xưa  - hồi bé không hiểu sao mình vô cùng hèn nhát mơ mộng - ngớ ngẩn .
Chuyên văn là nỗi ân hận lớn của mình - 4 năm 97-01
nguyễn trãi cũng vậy - nỗi ân hận này còn kinh khủng hơn - 01-04
ra trường 3 năm 08-11 nỗi niềm này ai thấu cho ta  - các người không hiểu đâu .
ngày xưa người làm mình shock nhất là IC mình tưởng mình lì lắm rồi ai ngờ xung quanh mình còn quá nhiều người xứng danh dũng cảm . Đáng khâm phục lắm ấy .
cả học sinh của mình nữa
mỗi khi đến là cứ chị ơi bà ấy thế nọ bà ấy thế kia - mình chả biết khuyên nó cái gì chỉ dám bảo em phải quên đi em phải lờ đi
Trong khoa có mình - thị Bích - Giang - Phượng - Viễn và một cơ số khác - hồi đấy mơ ước là có một cái thư viện thật to cập nhật đầy đủ sách báo . Hôm nào phải phi ra Láng hạ lùng mới được xem có cái gì hay hay không .
sau này con Đông Giang mà có ý định học chuyên văn thì mình sẽ từ con luôn .Đầu tiên định đặt nó tên là Tĩnh Di vì ngày xưa biết một em vice tên Lâm Tĩnh Di nhưng sau ấy thì thôi - vì trên tathy có 1 em đặt con là Xuân Di sau đấy nó bỏ chồng hay là bị chồng bỏ ấy chả rõ- hồ hồ thôi luôn ý tưởng xếp xó .Cho nên các gái nào mà có ý tưởng lấy chồng xong coi gia đình là tất cả thì nên tránh xa ra thôi - biết sao được đời có nhiều đứa chưa được thực tế cuộc sống nó mở mắt .
à quên dùng đế miêu tả về mình thì có vài ba từ thôi - mày quá lập dị và mày quá thế nào nhỉ mày nhìn lại mày đi bạn bè léo gì thứ ấy không có tao chỉ có thằng bạn làm bên Yamaha ngày xưa tiết lý thuyết dịch mình gạo đói nó chìa tay ra cho bà ăn thịt tôi đấy - hừ nếu cái trang diệu không nhanh chân thì ....:D- cưới đi cưới đi thôi tớ sẽ đi - sẽ mừng hơi sộp :D . Vì cũng trót quí .
Em xin lỗi Viễn 1001 lần xin lỗi í :(( .
 25 - chưa bao giờ mình quên những điều mình đã trải qua - em rất thích Dung Dịch luôn í .Bị quí .
và thưa các bạn yêu quí các bạn chả có cơ hội nào để thương hại mình lần nữa đâu hê hê . it's over .
hụ hụ 5 cốc karamen - OMG đã tự phá kỉ lục của chính mình :)):))=))=))=))
giờ vẫn nhớ đến tú hitle của Trưng vương với lòng biết ơn sâu sắc - cứ tôi có làm gì cô đâu mà cô phải cuống - cô liệu hồn năm nay cuối cấp nhé . Tên khốn này thật dã mân nhưng nhờ thế mà lên cấp 3 mình mới có cơ hội cho chúng nó thấy nữ sinh Trưng Vương trâu chó thế nào .
Các bạn hiền hiền thì không biết đâu - chứ chuyện đánh nhau ở NT là cơm bữa - à nhiều hơn cơm bữa và tự phòng vệ một cách chính đáng thì chả sao quá vui là đằng khác .Em yêu 3 năm NT - dạy mình nhiều thứ hơn mình tưởng .

bay bay lên hỡi diều ơi

bài hát ngày xưa hay hát - hồi bé hay hát - à không hồi bé đem đi thi í .
cám ơn - cô Mai - cô Thắng - cô Khiêm - cô Thủy - cô Hằng ôi tuổi thơ >:D< kí ức tuổi thơ - thấm thoát đã mười mấy năm trôi qua - giờ hy vọng nếu gặp lại Tùng Dương sẽ không phải câm lặng nhìn bạn ấy nữa - sẽ bi bô khoe lọ khoe chai - ôi người bạn của tôi . Và có khi tớ chả từ chối món quà nhỏ của ấy nữa đâu . Tùng Dương.
muốn vượt lên phía trước phải đạp cho thật đều
mình nhớ Mrs Hiền năm 1 - hê hê . Đừng coi nhẹ nhau thế chứ .

bạn bè

có những khi tôi đã nghĩ bạn là bạn thậm chí là hơn cả thế - nhưng mà nhầm tôi đã nhầm - quá nhầm - tôi có cuộc đời của tôi và con đường của tôi - những lúc tôi thất bại - không hẳn thế - chỉ là dừng lại - bạn cũng chả có ở đó . Bạn bè nếu dừng lại ở mức đi uống cà phê với nhau , tặng quà sinh nhật - giáng sinh cho nhau - mời cưới ma chay đám xin đám hỏi - bố mất mẹ giỗ thì tôi không cần - à vẫn cần nhưng là một thể loại khác rồi - thế thôi nhé . Tôi không cần những người bạn như bạn đâu . Get out of my life and clean out my closet .
tự nhiên quá thất vọng về những gì chuỗi ngày chuyên văn đem đến cho mình và cám ơn những chuỗi ngày hán ngữ đã đem đến những người bạn giang viên đúng nghĩa .
khi tôi đau buồn - mất niềm tin vào bản thân thì bạn ở đâu - quả thực là chả cần những lời động viên đâu - tôi chả cần một ai hết . Không một ai hết - tôi có què cụt gì đâu mà có què cụt thì tôi vẫn cứ lết đi được - vô dụng thì cắn lưỡi tự tử xong - tôi chả cần - tôn trọng - cảm thấy cần có nhau trong đời thì tiếp tục làm bạn không thì thôi dẹp thẳng cẳng luôn .
Giai bảo : anh thích gì thì anh nói là thích không thì thôi - còn em thì chả cần - em làm những gì em cảm thấy em nên làm - em chả muốn phải đi lấy lòng ai cả - ai thích ai ghét thì mặc xác - đã từng bỏ học bỏ thi đi tìm từng quyển sách tiếng Trung vậy hà' cớ gì mà phải hi sinh con đường của mình chứ . Never .

mợ Hương tươi

nói chung phục nhất mợ Hương vụ vừa chăm con được mà vẫn làm việc trâu điên được - mình mà có con mọn phải cho bú như thế là thôi rồi Lượm ơi - mứt nó lại lộn hết lên đầu . Haiz - vẫn nhép lắm - vẫn nhép lắm .
Ức nhất vẫn là hồi bé - tầm 12-13-14 tuổi không được tập tành gì nên sức chịu đựng kém lắm - mà không thở được 100% dung tích phổi - thiếu O2 ---> máu chậm lên não :(( - éo chịu đâu .

một lần nữa

tôi không biết tại làm sao có những lúc tôi trả giá cho những hành động của mình - có những khi thì kẻ khác phải trả giá cho những hành động của chúng với tôi .
Túm lại không rõ mình sinh vào cái giờ gì mà lại như thế .
hồi bé mẹ đưa tôi đến cơ quan mẹ - mẹ làm y tá - trực đêm là chuyện hết sức bình thường nên tôi cũng hay bị / phải đi theo - hồi đấy tôi bé tí 2,3 tuổi thế mà có một con đồng nghiệp dở hơi của mẹ cứ đi theo cấu đầu mình - lúc ấy tôi bé - tôi chả làm gì được nó tôi chỉ lườm lại nhìn cái mặt con điêu thuyền ấy câng câng ức ơi là ức mà không làm gì được mà tôi cũng không mách ai hết . Chỉ ấm ức thôi - đến bao nhiêu năm sau tôi vẫn nhớ - sau mẹ bảo con đấy nó lấy chồng nhưng chả đẻ được , đấy .
ngày xưa - từ bé 3,4 tuổi mà có bị đứa nào bắt nạt không bao giờ tôi kể với ai - sau này cũng thế - lớn lên cũng vậy - có việc gì khổ sở vất vả ra sao tôi tự chịu .
cho nên tất cả những gì mọi người nói mọi người làm thì tôi tập dần không để tâm - có lúc tôi cũng buồn - có khi cũng ức - rồi lại tự nhủ mình : đừng lấy tội lỗi của kẻ khác để tự trừng phạt mình .
có những khi đi học đại học các bạn học cùng làm mình ức lắm - nhưng mình không care - không trách họ - và mình làm theo cách của mình - mình
10 năm trước tôi là ai nhỉ ; con bé dở hơi đang khóc lóc oằn tà là vằn vì không có tiền đi bơi - 10 năm sau tôi là ai nhỉ
nhớ về những câu hỏi thời gian này - có một hôm ngồi trên xe bus với cô Phượng hỏi cô Phượng ê kiếp trước bà là ai nhỉ - tôi á tôi là con của một ông cỡ tư sản thời pháp thuộc thế bà là ai tôi ờ thì tôi là nữ thủ lĩnh anh hùng của  bộ lạc nào đấy --- hay nhỉ thế mà bây giờ tiểu thư con tư sản thời Pháp thuộc và nữ thủ lĩnh anh hùng lại cùng ngồi xe bus để đi học tiếng trung =))=)) . Giờ thì bạn ấy đang tu nghiệp - mình cũng tiếp tục con đường của mình theo cách của mình và miệt mài hết mức - khi còn có thể - chiến đấu đến hơi thở cuối cùng  .
10 năm nữa mình sẽ là ai
năm nay 25 rồi ạ .
tôi đã chứng kiến những bước ngoặt của số phận trong vòng 25 nămvới hầu như đầy đủ  những thăng trầm - có khi người ta ca ngợi tôi - có khi người ta nguyền rủa chửi rủa tôi - nhưng tôi mặc kệ hết . Lòng tôi lặng sóng . Còn người ta người ta sẽ nhận lấy những gì người ta làm - vấn đề chỉ là thời gian thôi - trước qui luật nhân quả thì chúng ta giống nhau - người có chồng cũng như người chưa chồng - có việc cũng như chưa việc - có tiền cũng như không tiền .Làm cái gì - nói cái gì - nghĩ cái gì thì hưởng lại cái ấy .Gieo cái gì thì gặt lại cái ấy . Người ta gọi là nghiệp .
Khẩu nghiệp - thân nghiệp - ý nghiệp .
Người dạy tôi đến với phật pháp 1 phần là ông tôi - ông tôi cho 1 slogan những điều dạy của phật - khi tôi tuyệt vọng nhất - ông bảo ông biết cháu buồn - ko cháu không buồn.
cho nên tôi thấy cái điều đáng làm nhất hãy là cố  những điều tốt nhất cho nhau khi ta còn có thể .Thế thôi
Rồi để băng qua cuộc đời thấy không còn gì vướng bận
tiền là gì : bà ngoại tôi ngày xưa giàu có lắm - giàu vô vàn nhưng rồi còn cái gì - mọi người cũng thế cả thôi - tiền bạc phù du ấy - năm ngoái tôi gặp nhiều người giàu lắm - giàu vô vàn ấy .
rồi thì danh vọng - rồi thì chức tước - rồi thì bằng cấp ; có là gì - ông tôi ấy - ông tôi giỏi lắm - giáo sư nhà giáo nhân dân rồi cuộc đời qua thì nó cũng qua . Cái quan trọng là sống tốt với nhau ngày hôm nay .
Ai tốt với tôi tôi ghi nhận ai không phải với tôi tôi cũng ghi nhận để không bao giờ làm điều tương tự với bất cứ kẻ nào khác - kẻ nào làm tội đau buồn - tức giận - thất vọng tôi ghi nhận .Ghi nhận để rồi quên đi và sống tiếp qua thời gian - ta sẽ có một kết quả tương đương .
Tôi nhớ bạn học cũ của tôi - ngày xưa tôi và cô ấy nỗ lực nhất khoa - ngày ra trường - mọi người trong lớp đồng loạt làm đồng phục - cô ấy không đồng ý - cô ấy bảo các bạn nghĩ nhà ai cũng có điều kiện như nhà các bạn sao- sau 3 năm - cô ấy giờ là một phó phòng lương cao ngất và tôi tin là tất cả những ai đã từng học ở cái  lớp ấy - chưa đứa nào làm được thế . Kể cả tôi - tôi chấp nhận trả giá - chấp nhận làm lại từ đầu .
3 năm là thời gian không dài những đủ để thế giới có trật tự mới của nó .
người ta bảo không ai tắm 2 lần trên một dòng sông - không ai đi cùng một con đường 2 lần - con Quân giờ chắc lớn phết rồi - con Vững nữa - con anh Đẩu nữa - con cô Hà nữa - con Giang Nam nữa - Sơn thì thế nào - con Thắng đã lớn chưa .và tôi mừng là tôi đã quay đầu lại .
Sống sao lòng thật thảnh thơi, Xem đời như cuộc dạo chơi sơn hà, Năm châu ấm một mái nhà, Tình thương hiểu biết là quà Phật ban .
có những kẻ trong lúc tôi thất thế - tuyệt vọng - lầm lạc - trong tay không có một cái gì - nợ nần chồng chất đứng trước nguy cơ thất nghiệp dài lâu- có nói với tôi một vài câu gì đó - làm một số việc gì đó - ta hãy tạm xếp ở đó và bước tiếp - thế gian đã ai học được chữ ngờ . Và tôi nhất định sẽ chờ xem .

em Chi em.Chi của tôi - tôi ghi nhận những gì nó làm - bị quí . 
còn cái thằng chã khăng khăng không chịu hiểu sự đời thì kệ ló - 70 năm sau gặp lại hẵng hay .Không nên tốn thời gian vào những chuyện không đâu . Nhớ các giáo viên dạy cấp 1 của mình - cô Vũ Bích Thủy và Bạch Thanh Hằng 
tôi nhớ Ánh - nhớ giáo viên dạy tiếng Anh nhà ánh - nhớ tăng nguyên châu còn cầm của mình bao nhiêu Thủy thủ mặt trăng :)) - nhớ cả giáo viên dạy tiếng Anh nhà Tăng Nguyên Châu .
em vẫn ân hận Viễn ạ - em ân hận vì lúc ấy em quá tự ti cũng quá tự kiêu - cho nên giờ em phải trả giá - em bị tuyên một cái án là phải ăn dầu ăn Neptune suốt đời :|.
viễn tốt - cũng hơi tiểu thư nữa .
nhớ sau khi đưa bà ngoại vào cứ khóc - xong mua một đống mì tôm về ngồi ức - kiểu muốn bỏ nhà ra đi mà không bỏ được - xong nghe beijing huan ying ni - xong mơ về Beijing .
Đấy nhiều khi tất cả chỉ vì một câu nói tôi là tôi sẵn sàng cho đi ma teo tất cả . 
Hồi 18 tuổi - tôi ngồi ở đó khóc - anh con giai đi phỏng vấn về khoe apply được job nào đó 7m/ 1 tháng - cả nhà người ta rộn ràng vui vẻ .Còn mình thì . Tôi đã làm gì - tôi đã làm gì để có được cái ngày hôm nay - tại sao tại sao .
Ngay cả cái lần apply vào Aptech cũng thế - 2m - xin lỗi có những người đã giới thiệu nhiều công việc ngon hơn rất nhiều đấy . Thế đấy các người không hiểu đâu - cho nên bạn nào nào ấy nói với tớ về chuyện bằng cấp thì hãy cứ đợi thời gian trả lời cho bạn . Giờ bạn mới hơn 20 - đợi 50 năm nữa  lạy chúa cuộc sống có vè cứ thích tiết lộ thiên cơ với mình - thích tự khoe chân tương với mình ấy nhỉ . 
em nghỉ lâu đến độ em đi làm một công việc mà làm xong một phát thì thu xếp cúng bái xem bói các kiểu - rồi tiếp tục xin xỏ rồi đi làm - đi một cách lặng lẽ không ai biết đấy là đâu rồi lặng lẽ đi đi về về khắp các tỉnh thành rồi nghỉ và lại tiếp tục theo kiểu nó phải thế . Cũng phải xem xét các kiểu mới nghỉ đới - không phải tự nhiên nó thế đâu - trụ cột gia đình mà - thở mạnh phát là ku tai mất miếng cơm miếng sữa luôn - bà mất anual money luôn - nhưng năm ngoái không gửi được chút gì cho bà . Bà khốt vừa vào thăm mua quà đâu hết 1m - về đã khoe nhặng lên - mẹ cho cả cái nhà thì chả thấy í kiến gì - mở miệng ra là chê mẹ ngu - con với chả cái láo như con cáo .
nhưng khổ cả đời rồi nên thôi không chấp . 
bạn Thư ạ - ngày xưa nếu tớ học hết công suất thì chả đến lượt bạn làm lớp trưởng đâu . 
lớp có ai ấy nhỉ 
hồ hà phương - dư - tú mai - hồng hạnh ... và rất nhiều bạn khác quên tên .Các bạn đều rất khá ấy nhở - ôi nhớ nhất bạn khánh với mấy bài thơ chế của bạn ấy - 56 đứa 56 cá tính 56 trí tuệ - dù ân hận khi thi vào đấy nhưng thôi đã học 4 năm rồi nên không đau đớn .
3 năm cấp 3 vứt đi 3 năm đi làm vứt đi giờ lại làm lại từ đầu .
Việc đầu tiên làm sau khi có lương sẽ là mua cho mình ... ..cái xe đạp để đạp xe đi bơi 10 năm trước mình không có cái xe đạp tử tế và cũng không có tiền đi bơi luôn - cứ nhìn mẹ con nhà Dư mà thèm thuồng . May có bạn Ánh điện biên đã giúp mình xóa mù bơi lội  - đội ơn bạn Ánh . năm ngoái đã kịp mua 2 bộ bikini để đánh võng bể bơi  .