Chủ Nhật, 13 tháng 3, 2011

quyền

đã bao nhiêu lần tôi muốn gào vào mặt bố mẹ là tôi có cái quyền của tôi - tôi không phải là cái bung xung để bị đá hết chốn này đến chốn khác để nghe họ chửi rủa nhau - để làm nô lệ cho cái sự háo danh của họ tôi không cần chưa bao giờ cần học chuyên - chưa bao giờ cần vào đại học - tôi cần là chính mình - tôi không muốn có một thằng em - tôi muốn ngửa tay xin tiền học thêm - ăn sáng tôi cũng nhịn - đi bơi cũng nhịn nốt .
Cho đến hôm nay thì tôi tạm hài lòng với những gì mà tôi tìm kiếm được , tạm hài lòng thôi .
Cái mà họ cho tôi là  2 bữa cơm một ngày chả có bữa nào tử tế - một cái nhà không đầy đủ chức năng và đi học - may là học phí ở Việt Nam rẻ vô cùng . Nếu không có lẽ tôi cũng đã thất học mất rồi .
Đến năm 18 tuổi thì tôi không chịu được nữa - tôi xin đi bán kem - rồi tôi đi học vì tôi sợ tôi sẽ điên mất - chỉ vì duy nhất lý do đấy thôi ạ . Rồi đến năm thứ 2 tôi biết sự thật - Đẩu hỏi tôi sao em thay đổi thái độ nhanh thế - tôi chỉ chực khóc . Tôi không chấp nhận được điều đó - tôi không chấp nhận được sự dối trá ấy - tôi không chấp nhận . Mà bất cứ ai đã từng học ở đấy cũng hiểu môi trường học tập nó như thế nào - nhưng tôi đã cố gắng cố gắng đến mờ mắt chảy máu - cố gắng đến độ mỗi ngày chỉ ngủ 4 tiếng đồng hồ - miễn là họ sẽ không bao giờ làm đau tôi được nữa - và tôi sẽ sống với tất cả những gì mà mình có và tôi sẽ chăm lo cho bà ngoại tôi đến tận cuối đời bà - và làm tất cả như bà đã làm tất cả để cho chúng tôi ngày hôm nay . Bà ngoại là tất cả - ông nội bà nội không là gì và cũng mất rồi - còn sống thì cũng khó mà lo lắng được cho ai - ông ngoại thì không nói đến cũng mất lâu rồi - nghe đâu cũng là một kẻ nghiệt ngã .
có hôm gặp lại chuyên văn tôi đùa con bé lớp trưởng 1 câu - tôi đùa nó và để nhận lại được một câu nói thật - tận đáy lòng nó . Quá khứ đã có khi tôi coi nó là bạn bạn thân ấy - nhưng dĩ vãng rồi - dĩ vãng quá xa mờ .
Tôi thương em tôi lắm - vì tôi sợ nó giống chị nó .
haiz - tôi đã bảo mà nền giáo dục nào không làm no bụng và bồi đắp nhận thức thì đều vứt đi .
với tình địch mà nói - dĩ vãng thôi - dĩ vãng quá xa luôn - mình hài lòng với cách hành xử của chính mình . Hài lòng .

nếu cho chọn lại

tôi sẽ không bao giờ vào chuyên văn - chính bố gợi í tôi vào đấy - ko bao giờ học NNQS - chính bố tôi bắt tôi vào đấy - rõ là làm khổ vợ khổ con - xong suốt ngày về nhà gào thét chúng mày cứ làm khổ tao - ôi tôi không hiểu ông ấy nghĩ cái gì . Nhà bà ngoại tôi cho - mẹ tôi mua quần áo cho tôi - kiến thức - cơ hội tôi tự tôi cho tôi - những điều ông ấy giúp tôi đều làm tôi phát khóc kể cả cái cơ hội thực tập fcuk ấy chứ . Không hiểu ai làm khổ ai - đã thế đồ đạc quần áo hồi bé cứ phải đi xin đứa khác cái hồi tôi còn chưa tự kiếm được cơ - kể cả cái xe máy - cái xe làm mình khóc bao nhiêu nước mắt muộn mất bao nhiêu thứ công chuyện - ai đời thi nhà nước pháp luật bạn mình ở Hà tây gọi điện đến cho mình - mình dắt được nó đến nơi thì mồ hôi đầm áo đầm mặt và cứ chỉ chức khóc , Hôm ấy thày trông thi hỏi tôi - bị tắc đường hả em - tôi mím chặt môi chỉ sợ nói
tôi cũng không muốn trông em
hồi bé tôi suốt ngày gào lên với mẹ : con thà chết chứ không trông thằng Tùng ( thằng Tùng là em tôi tức Ku tai - tức Gà nhép - tức Thần điêu đại gào - tức Chích Bông )
tôi sẽ học lớp A như Trang moon - E như Kim - K như Hoàng Hằng hoặc H như cái Phương .... bất kể là lớp nào miễn không phải chuyên văn giờ lại nhớ bạn Ánh của tớ quá .
Nhớ cả lớp học vẽ nữa chứ - bắt đầu vào chuyên văn là không được cho đi học vẽ nữa :(( - ôi giấc mơ thơ bé của tôi . Ngày xưa thấy con giòi đi học Mỹ thuật  cũng thích mê ly tơi - hu hu vẽ vẽ vẽ .

quá cám ơn bố mẹ đã

đã mặc xác con với tất cả nỗi đau - cực nhọc thiếu thốn - vất vả - bức xúc để thấy rằng tự mình con - con sẽ đi xa được đến đâu với những nỗ lực của mình - cám ơn - cám ơn - cám ơn - cám ơn . 1001 - cám ơn dư luận cám ơn bạn BÈ cám ơn cám ơn cám ơn .

em quá yêu

em quá yêu bạn Phương Liên và con Xồm đã bảo mình học dốt luôn - phương liên sau thi y còn con xồm học Ams - để cho mình thấy ngọc không mài không sáng .
Em quá yêu các bạn 3TD1 khen em thông minh luôn - cơ mà tình thế ép buộc thôi - bởi từ năm thứ 2 trở đi là các bạn đếch cho em cơ hội để chăm chỉ rồi . Em quá yêu Dung dịch vì nó dạy em phải học tập là việc suốt đời - riêng con này em yêu nó một tình yêu vĩ đại . Em quá yêu Giang hơn thế . Em quá yêu Viễn vì thế em hứa sẽ mua dầu ăn neptune đến cuối đời để chuộc lại những tội lỗi mà mình đã gây ra .Hu hu Viễn ơi :((

trà xanh - trà tươi - chanh - hồ trúc bạch

跑步- 翻译门客 - 竹白湖 - 越南广播电台 。

banshou - 月牙- 静怡 - 努力 -
không mình nhầm - mình nên cảnh giác với chính mình thì hơn - không nên cảnh giác với đứa khác làm gì .
học lập trình - mình sẽ đi học lập trình .

ngã ở đâu đứng lên ở đấy 2

hôm trước quá vui - à quên chừng nào mình chưa xây được phòng tắm mới thì mình đếch lấy chồng .
quá vui ấy - bạn Thu Minh Thu bạn này ngày xưa từng bị Trần Thành ra tay can tội đeo quá nhiều vòng nhẫn ôi - chia buồn - giờ đã làm ở phát thanh truyền hình - xin lỗi - nhưng cho em reo vui một lần nữa - có cảm giác được trả thù - thật tình - ôi ngày xưa mình cố gắng từng ấy mà chúng nó chỉ nhìn nhận mình ở mức phát thanh truyền hình nên mình cú . Giờ mình đã có bạn - bạn mình bạn mình bạn mình - ngày xưa từng nói chuyện với mình rất nhiều về Leo làm ở đấy - nghĩ sao ?thích phát khùng luôn để đến nỗi lên cấp 3 thích luôn một anh chàng
 Quá vui luôn - đời có nhân có quả mà .
Quá hạnh phúc luôn .
Không rõ mình sẽ đeo đuổi tiếng trung đến đâu nhưng một khi đã làm là làm đến cùng
em yêu Tú hitle đã dạy em nhảy dây nên lên cấp 3 em bị nổi tiếng - em yêu Dư đã dạy em học bơi - em yêu quí Ông đã dạy em tập yoga - em yêu Dư lần 2 vì đã rủ em đi tập hiphop jazz em yêu bạn Minh Châu đã đi học cùng đường về nhà suốt lớp 6 và vì đã bảo em đi tập dance cùng bạn Huyền Châu .
Em yêu IC vì đã ngồi chửi đời với em - và vì là người đầu tiên nghe chuyện của em - và đã chia sẻ với em biết bao khó khăn nhọc nhằn
em yêu Giang vì đã làm phó phòng giàu có - em thích quá - để chửi vào mẹt chúng nó
em quá yêu Viễn vì đã làm ở Neptune - tha hồ ăn dầu ăn cả ngày :D em quá yêu .
và đã nhọc nhằn học hành 4 năm cùng em - quá yêu
em quá yêu cả Trang Diệu vì ngày xưa còn chia tài liệu cho em - ui giờ giàu phết khá phết - em quá yêu - đúng rùi ngày xưa dịch thi lại đấy - giờ ổn rùi
em quá yêu bạn Châu - đã gọi em đến phỏng vấn
em quá yêu
em quá yêu các bạn và mọi người
em yêu Hương tươi - em yêu vân vân và vân vân .
em yêu học sinh của mình luôn - nhớ ngày xưa mình dạy nó tiếng trung còn nó dạy lại mình 2 điều 1- không được đi muộn và không nhận tiền không nên lấy - 2 bài học quá đỗi đáng giá mà đến giờ mình vẫn thấm thía chứ - ôi tôi bị yêu  .>:D<
ôi mình thuộc dạng luôn luôn đến muộn mà đã sao .
quá yêu .
quá yêu vì mẹ đã chuyển nhà ra đây tha hồ chạy nhảy ho ra thơ thở ra văn - quá yêu - quá yêu .
Em quá yêu vợ của quản lý cũ đã làm mình ngay lập tức phải hoàn thành mơ ước từ 10 năm trước quá yêu quá yêu quá yêu
em quá yêu bạn Hồ Hà Phương đã like slogan không có bạn bè mãi mãi không có kẻ thù mãi mãi ngày xưa đẩu già dạy em
em quá yêu Đẩu vì ngày xưa Đẩu gọi em là Tạ Thùy Liên
em quá yêu em Kim vì em ấy hát : " Nhưng mà lại có một số người hiểu được tôi - nên con đường tôi đi lại có thêm sức mạnh "
yêu đến đâu rùi nhỉ
em quá yêu bạn Mai -powerpoint ngày xưa khen tiếng trung của em và IC - em quá yêu Quân già ngày xưa từng chửi nhau tay bo với em và dám chê quyển TGHN là quyển tạp dịch - thưa anh cả đời đi học của tôi thì có cái tài liệu gì đáng giá hơn thế đâu .
em quá yêu quá yêu ruồi con vì thưở thanh xuân đã đi uống bia cỏ và mua bánh sinh nhật cho em - em quá yêu .
Quá yêu Thực - quá yêu thị Bích - em quá yêu mọi người và quá yêu tiếng trung để đến nỗi em cảm thấy mình dường như không được phép bỏ nó - em thà bỏ những thứ khác còn hơn
em quá yêu cô Oanh - quá yêu Giang Nam - giờ em like Giang Nam hơn cả Viễn
em quá yêu quá yêu quá yêu .
em quá yêu esheep nên cũng đành thích 1 em nào đấy 1 chút vì nhờ nó em mới biết em sheep >:D<
em quá yêu glisten - em quá yêu cuộc sống vì quả thực sau những tháng ngày khó khăn cực khổ em đã nhìn thấy tia sáng lấp lánh đầu tiên của đời mình
và em ghét : thưa anh tôi không phải là cái loại big boobs no brain - tuy có hơi chậm tính nhẩm một tí do máu chậm lên não - mà xinh xấu là việc của tôi - tôi không bao giờ có ý định cưa cẩm ai - và chả việc quái gì mà phải cưa cẩm ai .Nguyên tắc mà nói thì anh xứng đág phải trả giá cho cái chuyện anh đã khiêu khích tôi - đồ củ chuối .Mà tôi cũng chả trẻ ranh như anh nghĩ đâu - đừng mơ .
em quá yêu bố mẹ đã nấu cho em ăn - cho em ở nhà - dù có những tháng ngày em đã căm hận tuyệt đối - em quá yêu - em quá yêu mợ Huyền - nhưng em có nguyên tắc của mình - dù sao cô gái ngôn ngữ cũng không tùy tiện để người ta khinh bỉ được - ai bảo học chiên văn .

ngã ở đâu đứng lên ở đấy

hồi mình mới sinh ra trên đời bố mẹ mình đã li thân rồi - đến 3,4,5 tuổi thì mình thường xuyên đi đi về về thôi - đi đi về về cả với mẹ nữa cuộc sống rất nhọc nhằn . Đến 6 tuổi mới mua được một cái nhà ổn định để ở - sau đó 1 năm thì sinh em mình - thằng bé được sinh ra trong tình trạng đói ăn - suy dinh dưỡng - khóc ngằn ngặt cả đêm và mình lớn lên trong tiếng khóc lóc tiếng cãi vã ấy . Mình đi học chẳng có gì đáng nói nhưng quả thực từ hôi chuyển nhà về ấy - tuổi thơ của mình rất trọn vẹn  - với những cánh diều và những buổi bêu nắng với bọn trẻ con phố Điện Biên Phủ ngày nào - thật đẹp - thật vẹn nguyên và trong trẻo.
mình nhớ cái thất bại đầu đời cực kỳ cay đắng là hồi mình thi tốt nghiệp cấp 2
văn 6,5
toán 7,5
anh 8
hóa 10
văn toán nhân đôi tầm 47 điểm - hồi đấy mình 15 tuổi - mình sống rất khổ cực ấy - cả về tâm lí và mọi mặt - mình có trình bày lại với bọn chiên văn - có Dung đen bảo mình chuyển trường lúc ấy - em cảm ơn Dung quá yêu Dung - Dung đen là một bé rất được - chơi thể thao rất cừ - tính tình vui vẻ - em là giai em sẽ yêu nó - hoặc là yêu dư :))- gái Thiên Phủ >:D< - nhà mình chuyển liên miên - mỗi lần bố mình đến đón mình ở trường Trưng Vương mình đều chốn tịt đi . Có lần đi ăn chơi với bạn bè mà không có tiền trả mặt mũi đỏ lựng lên như con gà trống thiến . Nhà mình chuyển nhà nhiều đến độ mình chả nhớ nổi số điện thoại nhà mình . Dư được đến nhà mình duy nhất 1 lần hồi đấy đang ở trọ nhà bác mình . Hồi bé tất cả đồ đạc trong nhà đều được đi xin - cả cái xe máy hành hạ mình cũng được đi xin .
sau đấy mình vào học cùng các means gal và bad boy khác - tất cả mọi thứ đúng như dìm hàng mình - rồi cả cái lớp học thêm yêu quí
mọi người nên hiểu là có một nguyên tắc bất di bất dịch là ta không thể - không thể chọn bố mẹ cho mình - và vì thế quả là con người ta có số phận .
Hồi bé em mình không chịu đi học nên thằng bé được vứt ở nhà cho mình trông .
Hồi bé - cái thưở bạn bè rất vô tư - 18 tuổi mình lặng lẽ nộp hồ sơ - lặng lẽ thu xếp đồ đạc đi học hành trang là rất nhiều nỗi đau và nước mắt . 4 năm mình có duy nhất một cách để quên đi nỗi đau thôi - duy nhất một cách và cứ thế - cứ vật vã nhảy nhót suốt ngày đến khi mệt nhoài đầu óc không có tịnh một suy nghĩ gì nữa thì về nhà tiếp tục công việc . Kiệt sức rồi thì cóc care đến cái gì nữa .
cho nên đi học đại học với mình thực ra là cuộc vật lộn cực cam go - mình có lần toan đánh bố mình - thật thế - sức chịu đựng của con người có hạn - và mình phải gồng mình đã phải gồng mình rất nhiều để không cảm thấy nhục nhã vì mình phải đi học chui - mà với những nỗ lực ấy - ở những nơi khác chắc chắn mình sẽ tìm được nhiều cơ hội phát triển tử tế hơn cho chính mình . Just why - có nhiều đêm anh khóc như đứa trẻ để sớm mai lại vác cái mặt ra đường .
ngoài thế ấy - thưở ấy thi thoảng mẹ mình lại ....xin tiền mình - bà ngoài 90 tuổi ở với nhà mình - em mình thưở ấy còn bé bỏng lắm - và mình thì vẫn hàng ngày 5h sáng vác ba lô lên giảng đường học trung dung - vô vi - 11h đêm lết xác về và có tiền 1 chút là phi ra mua sách - lướt web - đi giao lưu . Can u believe ?
mà mình còn trẻ - mình có bao nhiêu ước mơ khát vọng - thế mà trong tay mình đã có cái gì - vào thời điểm ấy . Cả quãng thời gian sinh viên chỉ quay cuồng đi đi về về học học hành hành và trong khoa cũng không thiếu những case như mình đâu - nhưng mình tin là không case nào thê thảm bằng đâu . Gia cảnh thế - đầu vào thế - tiềm năng thế - khát vọng thế - quá khứ thế ....oh life
mình không xin gì hơn 1 tháng 50k tiền vé xe bus và 180k tiền học - mà cay cú là chả bao giờ bạn Liên có học bổng - mà đã thế năm cuối chúng nó lại dọa không cho mình thi lại mộn dịch - cơ bản mình nghỉ nhiều quá - mà mình ghét học quá -dạy quá chán luôn mà cứ làm phí thời gian tuổi trẻ quí giá của người ta - kiến thức - cơ hội là do người ta tự tìm lấy chứ đã ai kiếm được cho ai . Cho nên là cay cú .Cay cú thực sự - lại thêm vụ thực tập như đít nữa chứ
Mình chán thực sự . Mình nghĩ bao giờ mình có thể thoát được tất cả những chuyện này - tất cả những điều mình có thể nói với chính mình lúc ấy là gắng lên ngày mai trời lại sáng .
Ôi tuổi thanh xuân tàn khốc - tàn khốc thực sự - tàn khốc theo đúng nghĩa của từ này . Nhưng lúc nào mình cũng tin tưởng mình sẽ vượt qua - bằng cách cố gắng nhiều hơn vào ngày hôm sau .
thế rồi cùng sự giúp đỡ và yêu thương của giảng viên và mọi người em cũng đã chia tay chuỗi ngày cực nhục - cực khổ nhục nhã thiếu thốn này - uỳnh một cái chuyển bà ngoại vào miền nam - trước đấy đã đối xử với bà ngoại rất thái độ rồi - mà tất cả những thứ có ở nhà đều do bà cho bà làm ra - bà ngoại làm lụng buôn bán từ 16tuoi đến 75 tuổi bà ngoại một điều vĩ đại nhất trong tất cả các điều vĩ đại của đời Liên - xin lỗi hoàn toàn không được . Rồi nhà tắm ngập và lại cãi nhau - xin lỗi sức chịu đựng của tôi của giới hạn và chửi mắng và lại lôi cái bằng đại học - xin đi - có biết vì cái bằng ấy tôi đã phải chịu đựng biết bao điều chướng tai gai mắt chịu đựng biết bao nhọc nhằn - đi bao nhiêu đường đất - học biết bao những thứ vô nghĩa -' thực thế - em vô cùng xin lỗi thày cô nhưng thật là như thế ạ .
Chứ bố mẹ đi làm cả đời - sống cả đời chưa bao giờ cho được con cái 2 chữ đầy đủ và bình yên .
Ôi - ngày trước khi đi làm bị chửi mắng nhiều lắm - nhưng nàng - con người đã nhìn thấy điều bất hạnh nhất rồi - thì không còn gì phải sợ kể cả dư luận cũng như cha mẹ nàng hề hề hề.
điều bất hạnh ấy là gì thế vô tình - vô tình .Hà nội cái gì cũng rẻ . Cuộc đời bà ngoại đã dạy nàng nhiều thứ - trong đó có cái mà ta gọi là vô thường - cái tồn tại ngày hôm qua thì hôm nay không còn nữa -
thoát nạn một cái dù job như phạch luôn thì việc đầu tiên là chia sẻ hết tiền cho mọi người - có những người tôi thề là tôi sẽ không bao giờ nhắc tên đến nữa trong suốt hành trình sống tiếp theo của mình .
kiếm tiền - tiền làm cái béo gì - tôi béo thích - thế mày cứ ăn bám mãi thế à - tao lo cho mày cả đời rồi - lo lo lo mà như thế à - bà lo thân bà cũng chả xong nữa là đòi lo cho tôi - mày tưởng cái bằng đại học của mày to lắm á - vứt mẹ cái bằng đi - tôi đếch cần - bằng là cái béo gì đại học là cái béo gì - con này đi hoc đi thi đã bao giờ thèm nhìn điểm số bằng cấp . Cháu phải đi - lấy kinh nghiệm tiền không cần nhiều vội - cần quái gì kinh nghiệm - kinh nghiệm 24/20 thế chưa đủ chết sao - thêm kinh nghiệm nữa thì chết luôn chứ sống thế quái nào được .
Ngày vào đại học ông cho 14 điều răn dạy của Phật còn ông cậu cho một quyển vượt khó vươn lên học tập . Bố cho một cái catxet ghẻ để học ngoại ngữ - và đã kiên trì đã nuốt nước mắt vào trong và đi một quãng đường rất dài - mà chỉ có mình tôi .

sport

đam mê suốt đời của nàng
nó giúp nàng chống lại nhiều thứ - mỡ thừa - tâm trạng tệ hại - cảm xúc bí bách - tình trạng thiếu hụt năng lượng trong khi nàng lúc nào cũng phải chiến đấu một mình chống lại mafia .
hồi bé - 4 tuổi nàng được đưa đến lớp học múa - nhưng cóc múa được
đến 10,11 tuổi nàng luôn trong cái đội kéo co của trường và chao ôi là thích chạy và vận động
đến năm lớn lớn hơn thì thể dục cũng cực kỳ thú vị - vứt mie  văn chương đi thật ngớ ngẩn
đến lớn nữa thì thật khoái - nàng nhớ cái bộ mặt nham nhở của thằng bé học thêm cùng lớp toán nhớ là nàng đã uất ức không thể đấm thẳng vào mặt nó - cơ bản lúc ấy nàng không chơi đá bóng chứ
nhớ hồi nàng 18 tuổi - nhớ đến 4 năm tiếp đấy khổ học - nàng đã làm mọi thứ học mọi thứ có thể - mỗi ngày chỉ ngủ 4 tiếng để chờ đến bình minh chờ ngày mai trời lại sáng
rồi một quãng thời gian tiếp nữa nàng chuyên tâm tập yoga - aerobic và bơi khi thời gian đầu làm việc ở đấy - ôi tôi điên thực sự - thực sự - thực sự .
nàng biết là không có ai ở đó chia sẻ đâu và nàng cũng đếch cần - nàng có máu nước mắt mồ hôi và những ngày đã qua làm bạn đồng hành .

nếu

nếu được viết lại lịch sử của chính mình thì
1.   sẽ không thi chuyên văn - tuyệt đối không
2 . sẽ học một trường bình thường - nhưng nếu đúng tuyến thì sẽ học tân trào - quá tội - nhưng sẽ không học chuyên văn trưng vương sẽ học chuyên văn ngô sỹ liên hoặc ams chẳng hạn - sẽ tập trung thời gian tiền đàn hát đi bơi thường xuyên - hồi ấy không ai thèm quan tâm tôi có trên đời đâu - tôi hận lắm - nếu việt nam như các nước khác thì ta sẽ có job ở tuổi 13 hoặc nếu không chuyển nhà thì vẫn có thể đi xe đạp và đi bơi học tiếng anh và sáng tác các kiểu và tập tọe nấu nướng như 2 con vẫn làm với Ánh - nhớ bạn Ánh của tớ quá  - một tài năng đích thực .
đại để thế và với sức học phi phàm từ bé của mình + thoải mái vui vẻ thì thể nào cũng ngon một trường gì đấy ổn ổn cỡ Phan Đình Phùng của Tùng Dương yêu dấu
tiếp tục học nấu ăn và có mạng có tivi sẽ kiếm tìm học bổng và tham gia các hoạt động xã hội - rồi sẽ đi du học hoặc vào đại học rồi sẽ đi làm nhưng với những job thật hoành tráng ta mới làm - tự lập cách li khỏi gia đình là điều mà mình mong ước suốt cả cuộc đời mình .
  Rồi sẽ lấy Tùng Dương làm chồng :D - sẽ sinh em Đông Giang và dạy dỗ nó theo cách của mình - sẽ tận hưởng thành quả bất diệt này . Sẽ tiếp tục làm việc lao động cống hiến sáng tạo và mua một mảnh đất để trồng trọt - khi về nghỉ ngơi sẽ hoặc có bảo hiểm nhân thọ ngày ngày viết sách dịch sách nuôi gà làm bánh làm mứt trồng cây trông hoa chụp ảnh tập thể thao đi bơi xe đạp jogging - hoặc là sẽ tiếp tục làm việc . Quá tuyệt . Phỏng ạ .

haiz

nhược điểm to đùng của mình là " rất khó đến đúng giờ - giữ đúng hen - chuyên gia đãng trí - nhầm nhọt sang trồng trọt" - chính thế
bạn bè mình quá hiểu những ai chơi với mình cũng quá rõ còn ai làm việc với mình còn rõ hơn thế .
hồi làm dạ hội mình cũng đến muộn - đi học muộn là chuyện bình dân học vụ - nộp bài dịch muộn - đi làm muộn - đi thi muộn trời ơi - đến phỏng vấn muộn - trời ơi - sao tôi quá ghét tôi luôn ấy - lần cuối đi công tác xuống Vinh muộn tàu lá la la 300k thích quá thích quá . Eo ôi - phản cảm lắm í - đi hò hẹn với khách hàng cũng thế nguyên tắc của Duy Liên là " Không bao giờ đúng giờ " giời ơi - làm sao - ai chỉ bảo giúp tôi cách quản lý thời gian và giữ đúng giờ - nhưng mà quả thực là chuối lắm ấy - chuối kinh khủng . Em đã cố gắng lắm rồi - nhưng luôn hiểu rằng mình có rất ít khả năng trong chuyện phân chia và quản lý quỹ thời gian cá nhân . Hu hu .
còn 1 nghi án nữa là đơn hàng cuối cùng trị giá 400-500 m mà bị mất ấy thật tình mình đã phách giá xong xuôi nhưng vẫn bị kêu muộn - vẫn phải nghĩ nhưng mà qui cả cho cái sự muộn của mình thì cũng quá. Thấy nặng nề trách nhiệm lắm í