Thứ Sáu, 19 tháng 8, 2011

Tự nhiên nhớ lại con đường đã qua con đường lập nghiệp chông gai

6 tuổi đi học nhé lớp 1 , lớp 2 không tính rồi đến cấp 2 thi vào chuyên văn . Lên đại học bảo học vì sợ đói sợ nghèo là hoàn toàn không sai đâu . Thế mà đến năm cuối cùng của đời sinh viên 2008 mình còn bị dọa giữ bằng - bàng hoàng không cất nên lời . Thực ra mình không mở miệng xin một câu nào , định đi cô thì em Từ Ánh Ngọc trung 2 ra xin hộ thế là tiền của bao nhiêu đêm thức trắng dịch tài liệu đi ma teo , đấy là một kỉ niệm rất buồn của một Zhong Guo Tong như mình . Tiền ấy định bụng sẽ dành để mua cho mình một bộ đồ bơi để cải thiện sức khỏe còn chăm chỉ làm việc tiếp . 4 năm mình chăm hơn bất cứ đứa nào trong khoa tất cả nhờ có em bra- sport và kí ức tuổi 18 đỡ đầu . Tự nhủ từ giờ nhất định phải đứng trên đôi chân của mình - mới thấy hối tiếc chuỗi ngày trước đấy - nếu sớm biết cần tự lập cần đứng trên đôi chân mình và kiếm tiền cho chính mình , mình đã không mất quá nhiều time để yêu đương 1 ai đó - để nhận được comment cực kì ác ý của bọn cấp 3 - để không ghen tị với bạn bè xung quanh - đáng giận mà cũng rất đáng thương , để tự tin vào chính mình chứ ko tự ti như suốt cái thưở mới lớn . Suốt ngày chuyển nhà - cãi vã - thiếu tiền ... triền miên . Phải dũng cảm và học cách đối mặt . Và đáng ra anh em nên định hướng đi du học từ bé - tầm càng nhỏ càng tốt - không nhỏ quá tầm 12 tuổi là ổn . Thật nhục , anh em không hề ý thức được điều đó

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét