tại sao lại phải khóc - tại sao lại buồn - đúng em cũng muôn đời tự hỏi mình câu ấy - khi nào thì hết buồn - khi nào là bình minh .liệu suốt quãng đời sống chả nhẽ chưa bao giờ mình cảm nhận được cái gì là niềm vui sống à . Nhớ ngày bé còn đến nhà bạn Trang ăn cơm - có lẽ số khổ nên rứt biết điều ăn uống đâu vào đấy - cũng rất biết điều không bao giờ biết ốm là gì cả 4 năm đại học cũng thế - cứ miệt mài thế - mà chính cái sự miệt mài này lại đem lại niềm vui cảm hứng sáng tạo vô tận - à có nhớ hôm cưới em Chi cũng thấy vui - con đấy số cũng ngon - bé được bố chăm - lớn lên bố cho tiền đi học - nhà bố xây cho - kiếm tiền cũng không quá nhọc nhằn như Liên - ông và cả nhà không biết mình chưa bao giờ thèm apply vào vincom nếu biết chắc lột da ăn thịt - dù muôn đời cũng không xinh và tài năng được như Liên .Cũng may mình không ốm .Haiz công việc khó thế nào mình cũng cố phải kham .Ôi nhớ ông Dũng hôm đấy kiểu như không thể tìm ra chủ đề nào hơn để buôn - mà hôm đó mình cũng buồn bỏ bố - đang bức xúc bỏ bố - lão mà biết mình đi lên ấy chỉ để có động lực nghỉ việc lão sẽ đuổi thẳng cổ mình về 8-} =)) - ôi cơm áo gạo tiền - đi làm dăm ba năm thấy cuộc sống quá buồn và đời có quá nhiều người đáng thương con cờ lút dờ me :D - ko - nhưng chính ra mình vẫn ngon còn bao bạn sinh viên vẫn đang miệt mài học tập và mơ về 1 chiếc laptop như mình thưở xưa - có bao nhiêu người đang mơ về một nhan sắc , sức khỏe , trí tuệ như mình , có bao nhiêu người không có cơm ăn nước uống bố mẹ ốm đau bệnh tật có bao nhiêu sinh viên không những không có laptop mà còn phải lo tiền thuê nhà - tiền trọ - học phí - bố mẹ ở quê lấy đâu ra - ui đáng thương . Công nhận nhiều khi thấy cái sự sống này thật mệt - và hãy yêu thương nhau hơn - thật nhiều ngay khi còn có thể . Nhỉ - và hãy tận hưởng đi - cả những khó khăn và thử thách . Biết bao ông bố bà mẹ có con bệnh tật con phạm tội thì không tính nhé - con phạm tội thì rõ ràng là do gia đình rồi .

công nhận trông càng ngày càng bai zhi nhỉ - chán chửa học hành miệt mài 4 năm để tương lai như thế này á .
à quên , mình là con người lạc quan yêu cuộc sống nên không bao giờ nói chán nhỉ - chán - khổ etc - không thích những cụm từ như thế .
Nhớ nhé : đầu tiên là không được bỏ đói bản thân .
con bé trên thì chả đáng thương tí nào - khiếp cỡ này ngày xưa nguyễn trãi cả núi luôn - thật đáng ghét - nghệ thuật tài năng gì chứ - không nhưng công nhận nhảy dẻo - ốm yếu quá chưa già cả đã ốm yếu dư lày rùi .
năm 2007 đi xem tử vi nghĩa là năm 3 chuẩn bị ra trường thấy bẩu năm đấy lấy chồng xứ được rồi mà không phải chồng xa nhé - chồng gần luôn . Chồng gần chồng gần có bát canh cần nó cũng đem cho .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét