thực tế là ai cũng có quyền mưu cầu hạnh phúc ai cũng thế - ai cũng vậy - nhưng thực tế là không phải hạnh phúc đều mỉm cười với tất cả mọi người - cuộc sống có nhiều bất hạnh chông gai và đau khổ .
Khi tôi còn học trường cấp 2 chuyên văn - tôi bất hạnh tôi không vui khi nhìn thấy những cô bạn mình xúng xính trong những bộ trang phục đẹp đẽ đắt tiền - sống trong những căn nhà sang trọng - đẹp không tì vết với bố mẹ học thức thành đạt có địa vị và hòa thuận . Nhưng họ những cô gái của tôi đã thực sự hạnh phúc - Vân - một cô nàng mẫn cảm nhất mà tôi biết ý - thuộc dạng sống trong nhung lụa so với tôi - cũng thường xuyên ôm ảnh hotboi Tuấn Anh và khóc lóc . Sau bao nhiêu năm tôi quên đi - đau khổ tiếp theo của tôi là thi trượt là yêu phải một anh chàng du côn trong trường mà thậm chí không bao giờ có cơ hội để nói chuyện với anh ta . Bạn có hiểu cái cảm giác muốn được yêu thương mà không được yêu - cái khát khao được bày tỏ được ở bên người mình yêu nó dằn vặt đau khổ thế nào . Rồi tôi lại yêu - và lại thêm một lần nữa thất vọng .
Mới thấy hạnh phúc no đủ - êm ấm giống nhau - còn khổ đau là muôn màu - giống như người thành đạt thì giống nhau - còn kẻ thất bại mỗi người có một lý do riêng .
Nhưng hãy cứ yên tâm là hạnh phúc luôn - sẽ luôn mỉm cười với những người nỗ lực kiếm tìm nó - bình yên và hạnh phúc .
Cũng không phải ai cũng chịu nhiều khổ đau và dằn vặt giống tôi đâu - đấy là số phận - là gông cùm mà mình bị buộc vào - như tất cả những người mệnh có Vũ khúc đóng ấy - cho nên tôi thương cảm .
Đọc Lê Vân thấy khá chia sẻ và đồng cảm - cô ấy sau khi vầy với một đống vai diễn đình đám trong Đêm Hội Long Trì .... các kiểu buông tay không diễn nữa mà đi làm kinh tế .
Tôi cũng thế thôi- tiếng trung ngày xưa là cả một thánh đường với tôi - đi mải miết - khám phá mải miết mà không hết - nhưng rồi tôi cũng buông tay nhẹ nhàng .
Đau khổ là điều luôn luôn có - luôn luôn thấy - nhưng cứ nhìn về những đau khổ trong quá khứ và để hiểu rằng không đau khổ nào tồn tại suốt cả cuộc đời con người , Ngày xưa tôi quá đau khổ vì muốn học hành mà không có tiền để trang bị đầy đủ - rồi lại quá đau khổ vì bà tôi vào nam . Đời nghèo không lối thoát em tôi đành thôi cúi đầu mà đi . Bố mẹ tôi đều nghèo - nghèo chát lòng ấy - tôi bị ám ảnh cái nghèo và đói từ bé luôn - cả Dì nữa - cho nên tôi không dám mơ đến những ước mơ cao đẹp đâu í - thưở nhỏ - chỉ mơ có tiền xây lại nhà - bi kịch xã hội của mình và của người khác rồi - cho nên hãy giang tay đón lấy thôi .
ôi nhưng mà đọc xong tử cấm nữ mới thấy đau khổ này mới thực là khổ đau .Có đợt đến nhà IC - thấy nhà có 3 chiếc ghế thôi nhưng mình không dám hỏi nhiều - cuộc sống - chao ôi .
Hãy biết hãy cảm nhận hãy trải nghiệm để thấy trân trọng ấy - bởi cái quan trọng vẫn là ý thức - hãy nắm tay thật chặt thật chặt những gì bạn đang có ngày hôm nay .
Công việc đưa tôi đi cũng tương đối nơi - tôi nhìn thấy những em công nhân - cũng cực - chỉ đáng tuổi em Gà nhép thôi nhưng vầy trong xưởng gạch đầy bụi khói .
Đọc Tử Cấm Nữ và cả Trăng Non của lão xá nữa ấy - ám ảnh về thân phận phụ nữ - thưở ấy mình đã đọc đã cảm nhận đã run lên với từng câu chữ - đã khóc - đã thấy tuyệt vọng thay cho nhân vật nữ trong tác phẩm và thấy một phần của mình ngày hôm qua .
năm ngoái cuộc sống quả có dễ thở hơn - đúng thế ấy - con gái đa cảm đa sầu nhưng mạnh mẽ quả quyết như tôi hay gặp nhiều nghịch cảnh để mà phải đương đầu để mà phải trăn trở để mà phải tìm cách vượt lên lắm - nhưng tôi quyết . Một khi đã quyết nhất định sẽ làm được và khi làm được con đường hạnh phúc hơn nữa là sẻ chia >:D< .
Sẻ chia . sẻ chia và giúp đỡ . Và rồi sẽ được nhận lại - hoặc không thì đó cũng xứng đáng là một niềm vui vô vàn .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét