Thứ Bảy, 26 tháng 3, 2011

giấc mơ lạ

mẹ hôm qua con có một giấc mơ lạ -
giấc mơ tự nhiên em con bị ốm đầu nó đỏ lên nứt nứt rồi chuyển tím trong giấc mơ con có tận 2 đứa em .
ngay lập tức mẹ đưa đi viện . con tay bế đứa nọ tay bế đứa kia . Rồi mẹ đèo cả 2 đứa trên cái xe đạp leo lên một đỉnh dốc rất cao phía sau có đứa đang đuổi theo - con đã cãi nhau với mẹ - rồi quay sang chửi nhau với bọn người lạ .
cái dốc dựng đững tưởng không thể nào vượt qua , mồ hôi từ người mẹ chảy sang cả áo con ướt đẫm - thế là con ngồi sau bế em khóc - khóc thương mẹ - thương mình - thương em .
Và hơn tất thảy là thương mẹ .
Mồ hôi đầm đìa không nhơ suốt cả tuổi thơ trưởng thành đã khi nào con bị thế - không nhớ nổi .
Con cũng chỉ nhớ khi mình là một cô bé - bé tí teo teo , vẫn hay cầm quyển sách học vần đứng chặn cửa mẹ không cho mẹ đi trực đêm . Cũng chỉ nhớ có lần bố đèo đến trạm - tự nhiên con cho chân vào cái bánh xe đạp , máu chảy đầu đìa - mấy năm sau mẹ đèo con đi học vẽ - em con ngồi sau cũng bị kẹt chân thế máu chảy đầm đìa .
con chỉ nhớ những hôm đi công tác xa 12h đêm vẫn tha thủi ngoài đường tự nhiên nhận được cuộc điện thoại của mẹ - mẹ chứ không phải người bạn nào - có hôm Giáng sinh Hà nội trở lạnh giữa văn phòng trống huếch - con nhận được điện thoại mẹ dặn nhớ mua áo mùa đông
suốt những năm tháng đi học cấp dưới con độc ác - con không biết tại sao nhưng rõ ràng là độc ác - con chỉ biết tung tăng ngửa tay xin tiền - chỉ biết ăn diện vô lối - chỉ biết đua đòi , so sánh với chúng bạn nhà giàu - chỉ luôn nhớ sinh nhật bạn bè mà chả bao giờ nhớ SN mẹ - chỉ luôn biết tung tăng tung tẩy với bạn bè mà chả bao giờ nghĩ đến mẹ . Con sẵn sàng mừng bạn bè thật nhiều tiền - nhưng chưa mua nổi cho mẹ một chiếc áo nào . Khi con bơ vơ vật vờ - mẹ lại dắt tay - bạn bè đứa cười chê - đứa khinh bỉ - đứa mỉa mai - lúc ấy mẹ lại ở bên - con mới biết con lại bị quả đắng - mẹ nói : Mày tưởng đứa nào cũng như mày . Con sai . Con lại sai .
Mẹ lúc nào cũng vậy - bảo vệ con trước những kẻ bắt nạt mình - hồi con 5 tuổi nhà mình ở Thanh xuân con chơi với 1 đám trẻ con ở bến xe bị chúng nó xua đuổi ra chỗ khác - thế là thút thít khóc - khóc xong đứng rất lâu ngoài cửa không dám bò vào sợ mọi người phát hiện ra - thế mà cuối cùng mẹ vẫn nhận ra - mẹ bế con sang nhà bên ấy làm loạn lên --> con sợ thực sự , thấy kinh hơn cả lúc chúng nó đuổi mình về không cho mình chơi cùng .Hic .
Con nhớ hôm thi một môn học trong trường ĐH - không được thi - muộn thi - cái con đường khốn khiếp ấy làm con muộn thi ,

chú thích ảnh con đường khốn khiếp
xe hỏng làm con muộn thi

chú thích ảnh cái xe khốn khiếp . cháu nó là the red one
, thức đêm học bài làm con muộn thi - sáng dạy lúc 6h mà vẫn không kịp - con chả biết làm gì hơn là đứng khóc - lặng lẽ người qua người lại chẳng có ai - sao lúc ấy chẳng có ai đứng lại chìa tay ra giúp tôi . Muộn một năm nữa tôi sẽ ở nhà thêm 1 năm - sẽ chậm kiếm tiền 1 năm - số tiền kiếm được 1 năm ấy sẽ là tiền đề để kiếm nhiều hơn - để còn lo cho em cho mẹ . Lòng con đầy thù hận chua xót . Đại học dạy một tác phẩm rất hay rất bi kịch - Trăng non - khóc .
Nhớ em con hồi bé quấy khóc kinh dị suy dinh dưỡng - đói ăn - rồi nhớ - và nhớ . Còn thấy mừng vì mình vẫn chưa quên .
con lại thấy nhớ - nhớ những đận bạn bè hỏi mình đã dự tính chuyện lấy chồng chưa sao không nhanh nhanh kẻo bố mẹ mày lo - ôi , mày không biết mẹ nào mà chẳng lo cho con gái , bố mẹ tao vừa mua nhà hết tiền rồi thương lắm ấy - xoen xoét xoen xoet cái mồm .
cám ơn - rõ hiểu nhau - mẹ tao chả bao giờ lo linh tinh thế . Thật quá ngớ ngẩn .
con nhớ đợt nghỉ việc văn phòng cũ - mẹ lo lắng - dẫn mẹ mua đồ thấy mẹ già xọp mà lòng mình buồn bã . Mẹ bảo tao chẳng rõ nhà tương lai nhà này sẽ đi về đâu . Con nhớ bạn bè đã cười vào những nỗ lực gần như tuyệt vọng lúc ấy của con .Lạy chúa chuyên văn đã giúp tôi có được những người bạn phi thường thế đấy . Nhớ vay tiền mua lap con cũng chỉ vay được mẹ - chứ đã vay được đứa bạn nào . Khốn khiếp - nguyền rủa mình sao 13 năm trước lại gật đầu đồng ý thi vào chuyên văn - để gặp toàn một lũ oan gia cạn tàu ráo máng để quay lưng lại với gia đình mình - với những trăn trở mẹ cha và quay lưng lại với chính mình . Nên con không bao giờ đi họp là vì thế - thú vui tao nhã của bọn đấy là ăn nhậu - sao ngày xưa không thay vì học văn đi tập nấu lẩu đi - đúng là thứ quái thai - ung nhọt của xã hội - của cả nền giáo dục vô tri .không có cơm cha áo mẹ thì gặm văn ra mà sống à - rồi lấy điểm tổng kết ra để nuôi cha mẹ hả - rồi lấy chồng để báo hiếu ấy hả - hay là kiếm nhiều tiền đi đú đi cà phê cà pháo cho cha mẹ vui .
đường mày mày đi - đường tao tao sống . nhé .
một người mẹ khác
con biết là cả đời này mình cũng không làm phụ nữ hiền dịu được rồi - công dung ngôn hạnh thổ tả gì í - vì mẹ và bà ngoại có như thế đâu .
nhớ hôm đi nộp hồ sơ nộp mãi mà chẳng đứa nào đồng ý nhận mình con tự nhiên nghĩ hay là trăng non đã vận cả vào mình rồi nhỉ ( cười )
hôm con xuống vinh ngồi đối diện với người đàn ông thành đạt anh kể một câu chuyện làm con rất nhớ - anh có một đề nghị làm con xúc động hơn nữa - bao năm ngày ra trường hầu như con đã quên sạch những nỗ lực dập mặt của mình . Anh không biết là tự nhiên anh làm cho mình mãi mãi không thể quên anh - và em sẽ mãi mang hình anh trong trái tim và em mong suốt đời - thật sự ấy .
vì một vài lí do nho nhỏ .
và phấn đấu vì những người mình yêu thương chợt thấy anh rất giống Đẩu ngày nào nhưng anh không nói cô ấy biến tất cả mọi hi vọng của tôi thành bong bóng xà phòng nhưng anh làm một số thứ khác - nói theo một cách khác để con thấy rằng mình thực sự đã biến tất cả những hi vọng của anh thành bong bóng xà phòng thật .
Nếu thời gian có quay trở lại ngày em gặp anh ngày cơn gió bồi hồi .
thấy anh thật giống Đẩu vô cùng - Đẩu luôn nhìn em trìu mến gọi em là Tạ thùy Liên - và quan tâm đến em đến độ em phát sợ . Rồi đi khoe em với tất cả mọi người trong khoa - tuyên dương em - Đẩu làm em bàng hoàng thực sự . Em không nỡ biến tình cảm ấy thành một cái gì đó khác khác - nhưng công nhận là em lụy tình .
cả cuộc đời có lẽ em luôn phấn đấu để hoàn thiện mình hơn trong con mắt những người yêu thương mình - họ luôn thấy mình xứng đáng với tình cảm mà họ dành cho mình . Cảm mến - yêu thương xúc đông hạnh phúc hân hoan . Và đương nhiên một ngày nào đó - Mr right của em sẽ được tự hào về em . có thể đi khoe với người tình của anh ấy là vợ anh đang làm cho một tập đoàn lớn của trung quốc - đang có một công ty với bên ấy - vợ anh biết 5 thứ tiếng - tuy bố vợ anh chỉ là kế toán quèn - vợ anh mở cửa hàng , vợ anh xinh đẹp vợ anh ngày xưa là cháu ngoại tư sản cụ ngoại anh cũng rất giàu - từng được rất nhiều danh sĩ đất hà thành hỏi cưới - vợ anh từng là học sinh chuyên văn vợ anh là trưởng phòng nọ kia vợ anh đã từng đi khắp TQ - hãy tự hào về em đúng cách ...
nhưng nguyên tắc là hãy để em là chính em người yêu thương nhé - đừng cố gắng nhào nặn em .
đẩu làm em suýt bật khóc năm thứ 2 khi hỏi em sao không còn nhiệt tình như năm nhất - em nhục nhã em xấu hổ . Em không còn cách lựa chọn nào vào lúc ấy - đã 6 năm trôi qua - em không quên cảm xúc của chính mình ngày hôm ấy - không quên không quên .Anh Quách Thanh Hùng :D
mẹ không biết hôm đi thực tập - con khóc khi lão già nhắc đến mẹ - nhọc nhằn .
ôi cái sự đời
hôm bà ngoại vào con khóc kinh - thương bà ngoại . Thương bà thương bà mà ngồi viết hồi ký tạp văn thì cứ ngồi đấy mà thương bà suốt đời . Con càng không có nhu cầu làm những thứ khác mình .
suốt 4 năm đại học bạn bè không ai hiểu sao con lại lập dị thế :).
ôi con bé đa sầu đa cảm - cố gắng trả lại những thứ mà cuộc đời đã vứt vào nó .
chính Đẩu đã dạy các sinh viên của mình là không có kẻ thù mãi mãi không có bạn bè mãi mãi - Đẩu nhở Đẩu nhờ .
Ôi để dành - mấy năm qua đi làm không để dành được chút ngoại tệ nào

Một chút hương thơm còn lại.
Một ánh mắt quen để lại.
Một lối đi trên con hè nhỏ.
Và mưa nắng hay mùa vẫn qua.

Một tiếng reo đêm ngần ngại.
Một chiêc môi hôn vụng dại.
Và bước chân trên con hè nhỏ.
Cùng cơn gió qua cửa trú đông.

Nhưng ước mong đã đưa chúng ta xa hai bờ.
Đã mang hết đi những điều thân thuộc.
Chỉ còn giấc mơ
Đã mang hết những điều thân thuộc.
Chỉ còn giâc mơ để giây ngôi đây.

Và em sẽ luôn mong gần lại.
Vòng tay ấm khi mùa đông bắc về.
Những đêm nằm im sương sớm gió mùa.
Và em sẽ mãi luôn kể lại.
Nụ hôn khẽ khi mùa xuân bắt đầu.
Những gì đã qua em sẽ để dành suốt đời.
nhưng để dành được cái này .
http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=tAjEdkXJVT

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét