Thứ Bảy, 26 tháng 3, 2011

mình bao giờ cũng biết - và hiểu và biết

cứ mỗi khi mình về nhà là mẹ lại ra rả điệp khúc bố mày có tình nhân và bao giờ mày đi làm tiếp đấy - khổ thân tôi - ra ngoài xã hội thì bị nó đè nén - hoặc là không hiểu biết về nhà lại thế . Số Vũ khúc như kít ấy .
à đúng rồi - ơ kê ra đã nhớ ra ngày xưa trước khi đi thi đi học còn cho đội bát nhang cơ - mang cho thêm vài cái áo đã cúng kiếc các kiểu hình như để cho nó hên và 3 tờ giấy . Chết cười . Sau đó còn thêm 1 cụ phong thủy nữa đến nhà đo đạc đào xới để bùa chú . Ôi - phụ mẫu diêu y mà mê tín lắm - để nhà này cho nguyên 2 ông bà kia thể nào cũng hương khói mù giời =))=)) . À nhớ rồi - hồi bé ông già còn mở điện ở nhà cơ mà - khiếp - vong viếc là cứ tha hồ bò ra bò vào . Sợ thật .
Đào hoa đóng mão - số em được nhiều người để ý - không phải được mà là bị ạ . Bị nhiều người để ý - quá là celebrity .
Hôm đi thực tập ở Hanoi tourist là tớ khóc luôn còn job số 1 là job trả nghiệp . Nhiều đứa nó không khổ sở như tớ đâu . Chả học hành gì cho nặng nhọc đi buôn - đi xuất khẩu lao động cũng được núi tiền . Mình thì dựa vào bố mẹ cũng khổ không dựa vào thì nhiều lúc cũng không được . Nhưng thực tế là dựa vào bố mẹ chỉ có trouble is friend trở lên . Cho nên từ 18 tuổi trở đi là quyết không nhận gì từ bố mẹ . Kiếm được gì thì tiêu cái ấy - xin đúng 50k tiền xe bus và 180k tiền học phí mà đã tự dằn vặt lương tâm lắm lắm rồi ấy .
Mà muôn đời học trâu học bò cũng chả bao giờ có học bổng - bởi tớ không giống các ấy .
cuộc sống của mình đầy khó khăn và áp lực ấy - áp lực trưởng thành đúng cách - áp lực phải trở thành một người giống bà ngoại - trụ cột gia đình như ông mình bảo - áp lực trả thù quá khứ và sửa chữa những sai lầm trong vòng 13 năm qua . 13 năm - ôi không biết đâu để đến với job thứ 2 tớ đã đi mỏi chân khắp chốn nộp hồ sơ - đến khi dừng chân ở công ty ấy tớ khóc - khóc thật sự - tại sao cuộc sống lại dành cho mình những tháng ngày - số phận kí ức quá đỗi nghiệt ngã . Tại sao . Đợt năm 2009 đến dự đám cưới Dung đen - kiểu như là mình không nghĩ ngợi được gì ấy - rằng là chừng nào mình mới có thể có một đám cưới an lành hạnh phúc - rằng là thì là mà . Hôm ấy đi về lại gặp đúng em Trang Tây trong lớp Aerobic ( mà mình và DD đã đứng ngoài nhìn vào ) - ôi khó khăn ôi thử thách và ôi bao giờ cho đến bình an .
Muốn biết vì sao tớ từ bỏ job thứ 2 xin hãy đón đọc nguyệt san trên zing.me
http://me.zing.vn/apps/blog?params=donggiang1309/blog/detail/id/407298198?from=feed
thế đấy - gia đình thì tan nát từ bé - tình cảm thì thích anh nào là dở anh ấy - công việc thì vậy - bạn bè thì thế - học hành thì chọn sai lớp từ năm 97 - sai lầm nối tiếp sai lầm - đã thế lại còn dậy thì sớm .
còn em trai và bà ngoại và mẹ thì sắp về hưu .
đổ vỡ .
mình bị phục con bé Kim - phục vãi ra . Mình ước gì năm 11 , 12 tuổi mình có thể bỏ gia đình lại phía đằng sau - tự lo từ a-z cho mình .
Ngày xưa lớp 11 đi tìm việc ấy bị phụ huynh nhà khác bảo : thế nhà mày thiếu tiền thế cơ à
lớp 12 ấy đi học thêm bị chúng nó vãi vào mặt - ôi Nguyễn Trãi mà dám chơi với Việt Đức ôi như thế mà yêu du côn ôi abc ôi xyz ôi cdcbl - tớ là tớ không quên cái gì
không quên tất cả các means gal và bad boy trường Trãi .
Đi học đại học thì kiểu gì cũng dẩu mỏ lên cãi nhau với thày giáo vụ cha con làng nước
bỏ dịch như cơm bữa can tội dạy vớ vỉn ---> dân đồn là đi dịch cho dân Đài giàu lắm
---- uỳnh cái gặp lớp trưởng ở Tiens - dại dột :)) .
Ôi cuộc đời tôi quá là vui quá là vui quá là vui lá la la .

mà lại đầy khó khăn - tốt nhất là không nhận gì từ bố mẹ - chừng nào còn nghĩ được thế thì sẽ đi lên chứ ỉ lại ông bà già thêm 1 ngày là chết 1 ngày .
Cố gắng miệt mài thêm vài năm nữa giết mình thêm được chút nào hay chút đấy - miễn đừng ho lao thối phổi suy kiệt sức lực chết như anh Phụng Vũ - những cái chết ở tuổi 27 .
phát huy lợi thế bản thân nào
1. hot body
2. xinh đẹp
3. ngoại ngữ cực chuẩn
4. hát cực hay nhảy cực giỏi
5. số đo 3 vòng cực chuẩn
6. thực tế
7. cực lì
8 . hết sức độc lập - sau một vài lần thất bại thì có thể hiểu là chả có bạn bè gì cả đâu - năm 18 tuổi cũng vậy mà . Bạn không đừng mơ - làm béo gì có đứa nào . Mày đã cho tao được cái gì mà dám phát xét tao thế - bạn IC yêu quí còn chưa bao giờ mắng mình thế - trừ đúng 1 lần mình dịch chậm tiến độ - ôi giời ơi . Khủng văn khiếp . Dịch tài liệu kinh tế - cày đêm cày ngày - dù qua bao nhiêu năm rồi mình vẫn không quên
Mình mắc cái bệnh lề mề .
chậm dịch tài liệu - đi học muộn - đi làm muộn - đi diễn muộn - báo giá chậm - nộp hồ sơ muộn - đi phỏng vấn muộn - đi dạy gia sư cũng đến muộn - hẹn khách hàng cũng đến muộn . Ôi trời ơi - tôi hận tôi - tôi thù tôi - tôi căm ghét tôi . Chưa chưa chưa đâu - đi thi cũng muộn kìa - ôi trời ơi . À quên còn lỡ tàu nữa . Đấy - tôi thù cái tính này lắm ấy - nhưng mà kéo dài từ 20 tuổi cho đến 25 tuổi vẫn không thay đổi được .
Vô tổ chức . Đóng tiền học thêm rồi không đi học là chuyện bình thường - đi học đại học mà nghỉ cũng là chuyện quá bình thường - bình thường đến độ nổi tiếng .
Thường xuyên không gạt bỏ được những cảm xúc cá nhân ra khỏi công việc .
Ví dụ nếu ví thử không quá uất hận ông bô mình đã đi làm từ rất lâu và có tương lai rất sáng rồi.
slow icon - nếu không bỏ được cái thói quen chậm chạp lề mề - cái thói hứa hươu hứa hà mã xong quên phéng luôn này thì cả đời mình cũng không làm được cái gì tử tế mất . Nghĩa là đích phụ nữ thành đạt trước ngưỡng 30 là hết sức xa xôi .

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét