Thứ Tư, 23 tháng 3, 2011

nhớ

nhớ cậu bạn hồi 9 tuổi vẫn hay làm cho mình cười và luôn luôn - chuyên gia mắc cái tội quay xuống bàn dưới trong giờ học :D . Lạy chúa . 6 tháng nữa là chạm đích 25 rồi - cám ơn
Cậu bạn có cái trò lộn ngược áo trái rồi dè bỉu quần bó mẹ mình mua cho mình  - hư quá hư quá .
cậu bạn gửi cho mình bức thư viết tay đầu tiên trong đời - thư tình đầu tiên và cũng là cuối cùng - có lẽ thời đại này ai người ta viết cho bạn gái thư tay . Đầy lỗi chính tả kinh dị khủng :D - kẻ giấy bằng bút bi - ôi tôi không tin và mãi không thể tin - ngày ấy trong đội biểu diễn chính xác có mình cậu ấy và Linh Hương  và mình .
cậu bạn dễ mến hay đánh nhau với tuấn anh - và lần nào thằng ấy cũng ... thắng ( mình thì chỉ biết ngậm ngùi và xót xa trong bụng mà chả cách nào làm gì được - thấy cậu bạn yêu quí của mình bị ăn đòn )
Nhớ nhà Dư nhà Dư công nhận đẹp vãi - kiếp nào em kiếm đủ tiền xây lại nhà như thế thì em lấy chồng - mà có lẽ đến cái mức ấy thì ta cũng chả cần chồng làm giề - sẽ chạy lên chạy xuống - lau nhà ngày 3 lần thấy đủ mê mẩn tơi tả rồi .
một sự so sánh nhỏ giữa Kim và em Nhạt - không - em nó kiểu khuôn mẫu ấy để thấy mình yêu quí Kim và bỏ rơi em Nhạt là chuyện tất yếu :
Kim nói tiếng anh sành điệu từ thưở 13 - trong khi mình tin tưởng em Nhạt còn lâu mới làm được thế  1 voted cho Kim
Kim kiếm được tiền và không đi học thêm - không cần học đại học - trong khi em Nhạt phải cày cục mãi - tốn mất bao tiền của của bố mẹ vào chuyện học thêm mà vẫn chỉ được 20m/ month - trong khi đó có thể là giá 1 show của Kim - 1 voted tiếp cho Kim
mình đã đọc blog Kim - vui vẻ và thật tâm - quá chất luôn ấy - nó yêu bạn bè bố mẹ anh chị em thật lòng nó quan tâm cả đến vấn đề xh thật lòng - trong khi em Nhạt sẵn sàng quay lưng với bạn bè dám lắm - chỉ thường xuyên đi lễ lạt thày cô tặng hoa tặng quà mùng 8-3 , 20-11 .... vớ vẩn - 1 voted nữa cho Kim
tài năng vẫn hơn ạ - có tài vẫn hơn . :))
ôi vừa xực kiệu món ăn ưa thích xong - phát kinh - có cảm giác đây là món kiệu xà phòng kinh quá .
Eo ôi mình có ở bẩn tí không chết - chỉ ngứa ngáy tí - nhưng ăn bẩn thì ghê thật ấy - eo ôi - cái dân Việt nam .
Mình có nên lên báo và bù lu bù loa - tôi không còn chơi với Lê Minh Thư nữa không nhỉ - thôi - có lẽ không nên để báo chí can thiệp vào chuyện này - chỉ biết rằng tình ta tan vỡ từ đây .
 Dạo này mình hay bực bội với little Gà lắm - đặc biệt khi nó nhắc đến chuyện sắm sanh mua sắm các kiểu - giống thưở bé cứ nhắc đến chuyện mua sắm xây nhà cửa với ông già là biết tay nhau . Thật tình - gánh nặng cơm áo gạo tiền là cái gì đó quá sức với ông già và lo cho vợ con đầy đủ là một điều cũng quá sức với ông bô . Cho nên - đáng tiếc là với hoàn cảnh gia đình như thế mình đã không nên học chuyên - học trường bình thường chăm chỉ cơm nước rồi học cách buôn bán làm giàu cho đời nó dễ thở .
Mình giống như một bài văn mở đầu đã lạc đề viết mãi chỉ là tán nhảm .
Mà sau này có con rồi thì cũng hứa là không thuê oshin đâu - mình nhớ hồi nhà có little Gà nhép - thuê oshin để rồi cứ hằm hè với nhau cả ngày - rõ kinh . Ôi tuổi thơ tôi - lúc ấy mà có một cái bếp tinh tươm bảo mình nấu nướng đi chợ chắc chắn mình sẽ làm được - chững chạc phải biết - cánh chim đầu đàn mà .
Nhớ đến cái bếp ở Điện biên phủ mà thất kinh - bếp chung phòng tắm .Ghê rợn tôi phải đi buôn phải đi buôn phải đi buôn .
Lão quản lý cũ còn bắt Huyền trình bày lại với mình chứ thật nực cười - hổ danh phát thanh 3TD1 như mình nhục lắm ấy - hùm dữ sa cơ cũng hèn mà . Chết cười :)) - zhuang sha - không phải zhuang sha mà là no hear - no see - no care .
Để đạt được đến mục đích thì phải đi từng bước nhỏ nhẫn nhịn băng qua - những thứ không đáng nghe thì không nên nghe .

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét