Thứ Ba, 15 tháng 3, 2011

nói thẳng nhé

học giỏi thôi đếch phục
biết vươn lên trong nghịch cảnh - phục - như Giang - như các bạn Tây vương nữ quốc và như chính mình lúc ấy .
giờ lại lủi thủi đi kiếm tìm học bổng .
ngày xưa cả Giang mình và cô Phượng đều thèm khát học bổng lắm ấy - và đã cố hết sức
mình nghĩ nếu được chọn chỉ có thể là mình hoặc là cái Thủy trung 2 vậy mà - năm ấy mình bị 2 điểm Zhong Guo Gai Kuang . bởi mình không muốn học thuộc không thích học thuộc không cần học thuộc ,
trong học viện về tiếng Trung mà nói thì hình như mình chưa phục ai - chính thế đấy - bạn Châu có lần gọi điện đến nhà bảo tiếng trung đã ai bằng bà đâu không rõ thái độ nhưng cơ bản mình mất quá nhiều thời gian công sức cho nó . Khóa trên có chị Dương - hê hê - mình và IC đã từng tihui rồi cũng kiêu phết . Lí nó phải thế .
ra ngoài xã hội rồi thì lại càng chẳng thấy phục ai . Cái này bẩm sinh thì ít mà rèn luyện thì nhiều .
thưở xưa theo lời anh Giang Nam thì chúng ta học để hiểu về nó thôi chứ không phải làm thuê cho nó - cám ơn những giảng viên đã cho tôi một động lực rất lớn . Quan trọng là cuộc sống đầy nghịch cảnh nó cũng bắt mình phải nỗ lực thật nhiều nữa .
bản thân tôi ngày ấy có nhiều mơ ước lắm - nhiều nỗ lực lắm tuy trong tay không có một xu - không giới hạn về một gia đình đâu - đương nhiên đầu tiên là phải sống độc lập - tôi không xin tiền từ hồi 18 tuổi rồi - đi học vạn bất đắc dĩ mới cầm thêm 50k tiền vé xe bus và 180k tiền học phí có lần mất thẻ xe bus tôi nghỉ mấy hôm bạn bè hỏi tại sao - tôi chỉ đùa là tiếc tiền đi xe máy . Mà cũng có thể là đúng thế đấy  - tôi tự lực tự cường mà - tự thân vận động - ngày ấy đi dạy gia sư bọn khốn nạn ấy còn nỡ lòng lào lấy 50% lương của những đứa sinh viên khốn khổ -nhưng vẫn quyết đi - vì thấy không còn lựa chọn nào khác . Rồi tìm tài liệu cũng khó khăn điều kiện học tập cũng khắc nghiệt - chưa bao giờ được học bổng luôn và để lấy được cái bằng ra trường là cả một vấn đề to lớn .
Nhớ đợt dạ hội tôi đến muộn con bé nào ấy bảo mình sao làm chương trình mà mày cũng đến muộn nghĩ bụng tao sinh ra - đi học để làm chương trình biểu diễn làm cho mua vui cho chúng mày đấy à - chẳng qua khoa giao cho tao thì tao làm để không mất mặt mọi người và các thày cô thôi . Và tôi đã làm hết mình - sau bao nhiêu năm vẫn nhớ về nó như thứ phần thưởng xứng đáng của sự nỗ lực và tinh thần khám phá ham học hỏi .
mà thưở đấy tôi không có gì trong tay ko tivi ko internet thậm chí không cả sách báo chuyên nghành mà trường quân đội thì cũng chả có ma Trung Quốc nào luôn :)) - đường đến trường thì cứ gọi là ác mộng nhé và  thời gian biểu cứ gọi là miễn chê 5h sáng đi học và 1h trưa về rồi tiếp tục ôi liên miên những tháng ngày - ra trường tôi bị suy sụp lần 2 vì liên tiếp xảy ra những chuyện không ưng ý vì tôi không thi vào cái trường ấy nên suốt 4 năm tôi cứ dằn vặt mình về điều đó - dù người ta cứ khen tôi - tôi cứ cố gắng hết mình thì tôi cứ không chịu được cái sự nhục ấy .Nhưng ngày ấy tôi được các giảng viên trong khoa quí lắm - vì học tập nghiên cứu hết mình - tranh luận với thày cô là chuyện bình thường vì đừng có bảo tôi phải nghe lời ai - never nhé - Đẩu em yêu Đẩu các em phải tranh luận nhiều vào . Cũng quá thực không rõ mình lấy sức mạnh ấy ở đâu nhưng mình đã làm được quá nhiều những điều kỳ diệu mà bản thân mình cũng không hề hay biết .
tôi cứ dặn pòng là phai kiên trì hơn thế - vì câu chuyện tuổi 18 vì cuộc sống sau ngày ra trường sẽ còn vô vàn thử thách và cam go như thế và tôi đã không lầm - cuộc sống chả bao giờ nhẹ tay với tôi - và tôi vui vì điều đó - nó làm tôi thấy mình luôn lớn mạnh và không đi thụt lùi lại.Dù nhiều lúc tôi đuối sức lắm - mệt mỏi và hụt hơi - đây cũng là điều phải tránh - cái sự hụt hơi ấy mà .
nhưng sau ấy thì tôi buông nhẹ nhàng lắm chả sợ hãi gì - chả lăn tăn gì .
Nhớ lại quãng thời gian trước ở Glisten công việc quả có ra tấm ra món hơn nhưng chưa là 1/mười mấy những nỗ lực và mơ ước mà tôi đã từng có cho chuyên nghành và sự lựa chọn này . Chưa bao giờ . 
5000 năm lịch sử - hơn tỷ dân - thương mại thông thương thuận lợi tôi chả việc gì phải ước mơ con đè nát chuyên nghành con . 
đến khi gặp một khách hàng - anh ấy bảo không rõ bên em đang có ý đồ gì mà tuyển toàn nhân viên xinh - tôi biết mình thảm - thảm lắm - thảm vô cùng - nói chung từ ngày ra trường tầm 2008 là tôi không có nỗ lực và thành tựu gì đáng kể - cũng chả có bước tiến và trưởng thành gì đáng kể  - trước đây chưa có ai chỉ nhìn nhận tôi dưới góc độ xinh đâu - chưa ai . Nhất là sau cú vấp hồi cấp 3 - khi lũ con trai khốn khiếp ấy ném vào tôi những ánh nhìn khinh bỉ - kiểu vừa hâm mộ mà hâm mộ không đến nơi í , 
có lẽ sau này tôi sẽ theo đuổi lĩnh vực thời trang giống cậu mợ em Thìn - thế mới mong mở mày mở mặt . 
mình quyết định năm sau sẽ làm xoăn như em Linh Hoàng này và mặc bikini - từ rày trở đi quyết định có thời gian thêm thời gian thì sẽ đi tập thể thao và đi chùa thôi - chứ cái thể loại bạn bè abc không đáng gặp trên đời .Xác xơ thế kia thì làm được cái gì chứ - lại bỏ rơi bản thân một cách quá mức cần thiết rồi . 

trông nó no đủ thích nhỉ - mình một xu không có :)) - thế đấy - ai bảo ngu ngốc học chuyên văn - con Đông Giang mà đòi học chuyên văn sẽ bị mẹ chặt chân . Thay vào đó là nấu ăn - ngoại ngữ - thể thao -làm kinh tế . Nhất định thế con ạ . 


trông như con chồn dở hơi ấy nhỉ :X - không chính xác là giống con xeko mỏ nhọn :X
  ì hì hì hì :)
một năm vất vả không đáng có - cũng chả ưng ý chút nào - nhưng thôi đành chấp nhận . Ôi cô gái hà nội nghèo rớt - con bạn xỏ lá 3 que của mình bảo chứ - mày không biết mẹ nào chả lo cho con gái - mẹ tao bảo nhà Hà nội làm sao phải đi thuê nhà , rồi cả cái đám cưới 1000 guest của bạn Dung nữa - đôi khi thấy cuộc sống của mình như không phải cuộc sống người ấy nhỉ - thế là càng phải mở cửa cuộc sống ra - nhất định phải continue to do .keep fighting to an end . 
sao mấy năm nay thấy mình đen nhở - đen thui ra ấy - ngày xưa thấy đen lắm rồi - nhưng không đến nỗi thế này . 
công nhận xinh lung linh . đào hoa đóng mão hoa khôi nguyễn trãi mà lị :X

dạo này không toan tính nhiều bằng hồi đi học - đùa đi học chả ra xu rách nào mà lúc nào cũng toan tính rõ con dở người . Nên là ngây thơ lắm - chả rõ đã rơi vào tình trạng ngây ngây thơ thơ chưa :((
ăn no ăn no ăn no - sau đó tính toán gì tính toán sau - đừng làm điều gì có tội với bản thân nữa . Xin đấy . 
giang hồ nó mà biết mình đã làm gì để nuôi sống bản thân nhỉ - nó sẽ cười hềnh hệch mất - rõ là ăn như rồng cuốn nói như rồng leo làm như mèo mửa :)) =)) 
không sao đời còn dài lắm và mình tin vào con đường phía trước - phía trước vẫn luôn là bầu trời mà - nhở nhở nhở . 
perfume perfume - Linh có một lọ nước hoa mùi rất yêu hiệu dior addict cực  tuyệt đáng tiếc là ở hà nội chả có nhà phân phối nào tử tế - thích nhỉ - trong khi mình lúc nào cũng hôi hôi bẩn bẩn lếch tha lếch thếch .Chết cười mấy bạn từ núi và từ bển về - không chân chất là tớ sẽ quí ấy nhưng mà kiêu căng còn hơn cả mình - thậm chí còn hơn cả em khuôn oản - giờ quyết định gọi em ấy là khuôn oản nên em thấy rất nực cười 
thèm áo dài - áo dài  - áo dài . 
cú nhất là lão béo - trông mặt mình gồ lên hai chữ anh chị thế này mà dám đùa cợt kiểu ấy - không sợ mình mật thư cho vợ à :))

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét