à mà đùa ngày xưa mình còn cứ ân hận mãi vì chuyện đi học xa bạc mặt nên không học thêm được mỹ thuật công nghiệp kìa - còn thích cả tiếng anh cả tiếng pháp cả belly dance cả piano cả make up may mặc nấu nướng nữ công gia chánh và đi bơi và đi chụp ảnha học mọi lúc mọi nơi mọi lĩnh vực mà không mất quá nhiều thời gian và tiền bạc cho các khóa học - nếu không e phân thân ra làm 10 thì cũng không học và hấp thụ đủ những gì mà mình mong muốn và mơ ước ... và còn ti tỉ thứ may thay thời đại công nghệ thế giới phẳng và WTO - băng thông rộng roaming 3G giúp t - cũng may con Ruồi nó can kịp . Hãy an lành - God bless us .
Không sao mình đang tìm lại chính mình mà - đầu tiên là cảm giác bình an hạnh phúc và tràn trề năng lượng ý tưởng vốn có .Èo sao có những giai điệu quen thuộc lắm lắm í mà mình không tài nào nhớ nổi là đã nghe ở đâu nghe lúc nào khi nào ở bài nào trong album gì của ca sỹ gì - thật ức chết .
năm 97 rồng đổi màu - năm 98 World cup và cuộc sống vẫn cứ thế trôi trôi trôi trôi - nghe cái này thật phê - hịc - nhớ đến ngày xưa mình kết xem bóng đá nổ đĩa - đặc biệt là cổ vũ bóng đá - nếu việt nam mà có cheer leader giống kiểu American thì mình sẽ xung phong đăng ký đầu tiên - lạy chúa - những giai điệu sôi động và nồng nàn của hơn mười mấy năm về trước thưở Zizo còn là một ngôi sao nhà còn ở Điện Biên và mình còn là một con bé lí lắc . Trên cả tuyệt vời .
Thích mùi nước hoa Dior Addict của bạn Linh lắm lắm ấy - rất dịu dàng mà không chói lóa .
Chủ nghĩa khắc kỷ. - Đạo đức của người vận dụng nghị lực và chế ngự bản năng để làm điều thiện mà không mong khoái lạc, không ngại đau khổ.
tại sao chứ - ôi nhớ quán phở trên đường Kim Đồng phở KCC - nhớ phở Cổ Cừ - ngoài ra không nhớ gì hết :|
25 là đã chuẩn bị lão hóa chưa .Kinh khủng nhờ - cuộc đời trôi qua hết sức vô nghĩa thế này .
Nếu mẹ chỉ có mình mình thì cuộc sống nó đỡ lắm lắm ấy - Yên lành - mình có tính tự giác tự lập cao từ bé tí . Lại đam mê nhiều thứ tính kiên cường nên dễ thành công - giờ chỉ việc nỗ lực đi làm đi chơi đi pose có tiền thì mua sắm đàn đúm tích trữ lại cho mẹ . Mẹ sinh con Gà nhép là một điều quá sai lầm và thực sự không chia tay ông già là một điều sai lầm hơn thế . Cứ nghĩ nếu nhà còn ở Hàng Bè - bố mẹ chia tay nhau từ nhỏ và không có em - giờ mình đã là một tiểu thư giàu có hức hức - suốt ngày nghe nhạc - không yêu đương -enjoy gia đình - có thời gian thì nấu nướng chăm sóc vui chơi với bà với mẹ - thi thoảng sang thăm bố và gia đình nhà bố . Thế có phải an lành không - quá an lành là đàng khác Sẽ tự lập công ty làm ăn - mở cửa hàng bán đồ lụa giống như ngày xưa bà bán sợi - sẽ đi TQ đánh hàng về - rồi đi chơi lung tung tích tiền mua đất và tự lái xe ô tô đi chơi .vân vân
Mình đúng là dại dột đi trò chuyện với những đứa dở hơi không biết nguồn gốc gia đình nhà ta . Học chuyên văn đã là 1 sai lầm lớn rồi - trò chuyện với thằng ôn con ấy còn là sai lầm lớn hơn - mà nếu không có thằng Gà nhép bắt mình mua máy tính cho nó thì lạy chúa mình cũng chả bao giờ thèm dính dáng . Thật tình . Cứ toàn đi hết cái sai này đến cái sai khác thôi .
chết đói mà nghe em Thỉa này hát cũng cam lòng nhỉ - 15 tuổi rõ là một tài năng .
mẹ dạo này già bắt đầu sợ ăn thịt và lại phải đi hầu bóng hầu bánh 8m : cũng rẻ - ôi một thứ tín ngưỡng ấy mà . Chúa biết được . 8m mà giải quyết khâu vui thì ta cũng nên làm .Nuôi thằng bé con này khổ lắm mà rồi chả biết có thu về được cái gì không thấm thoát cũng 17 năm trời guo ri zi - sống qua ngày - có bao giờ cảm nhận thấy niềm vui sống đâu .
Số 06, ngách 71/30 Hoàng Văn Thái, Thanh Xuân, Hà Nội
hừm ghét lắm - bọn này khi thấy mình đi vào tưởng mình là khách hàng ở đâu đon đả ra đón đến khi biết mình đến xin việc thì ngay lập tức thay đổi thái độ . Không tin được .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét