Thứ Ba, 15 tháng 3, 2011

ui cơ bản thấy mình vừa khổ sở

vì điều kiện học tập thiếu thốn - có em Meothom đồng nghiệp - em thích em này - nó nói đúng rùi ạ - bọn viết bao cáo khoa học toàn xếp xó làm phí thời gian tuổi trẻ của nhân dân . Thế chứ em yêu tuổi trẻ biết đấu tranh với cái sai và hưởng ứng cái đúng chứ không như cái đứa nào chỉ biết răm rắp chấp hành thế thì trình nó thường thôi . Quá thường . Tầm thường . Cực kỳ tầm thường .
à quên : hãy cố gắng đi bằng chính sức lực của mình - mình có dăm ba cơ hội mẹ mình tìm kiếm cho mình và bọn đấy nó dìm hàng mình kinh khủng. Cho nên muốn vượt lên phía trước phải đạp cho thật đều phải stronger trong mọi tình huống . Chứ miếng người khác nhè ra bao giờ cũng là miếng xương chứ không bao giờ là miếng thịt - hồi mình đi dạy ở công ty đài loan có 1 từ mình không biết mình khóc cả đêm hôm đấy luôn - mình ức - mình thấy thật khốn nạn và chó má - cái nền giáo dục bất lực này .
mình nhớ đợt ấy đi thực tập công ty du lich rách văn nát - mình có lẽ mở công ty còn ngon hơn ấy - anh giám đốc lượn lên lượn xuống 2 phát quyết định nhận mình vào làm bonus hỏi thêm em biết tiếng anh không - mình nghĩ bụng học 4 năm phòi mật còn chưa hết tiếng trung nữa là sao không hỏi thêm tôi có biết tiếng mán tiếng mường không .Có một lão ngày xưa học cùng trường - đại để thế đi mình sắm quả ba lô hoành tráng định đi đó đi đây - ôi xin mình đấy đừng nghĩ nữa mà nhưng mình không thể không nghĩ . Không thể không nhớ  - không thể không căm phẫn - không thể không thấy từng notoron đều rung lên.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét