Thứ Ba, 5 tháng 4, 2011

bài học cuộc sống 1

nếu mà để du học như các bạn khác , học dân lập chắc tôi thất học về quê chăn vịt lâu rồi . lạy giời tôi đi thi hsg từ hồi lớp 4 - ngày xưa lớp 3 đã được mệnh danh là cây văn của lớp rồi- 9 tuổi bắt đầu học tiếng anh - đến - nhưng thi và học ở chuyên văn TV là điều ân hận lớn trong cuộc đời tôi - ân hận vô cùng .Nhưng cuối cùng cũng ra trường hôm thi tốt nghiệp - tôi tốt nghiệp chuyên văn năm 2001 - là một nỗi thất vọng lớn của tôi . Nếu như được ước thì ước là mình chưa bao giờ thi vào đấy và cũng chưa bao giờ gặp những kẻ ích kỉ như thế oi cuộc sống . Hồi lớp 3 tôi đi học vẽ ở cung thiếu nhi tôi chỉ có màu dạ và sáp thôi - bố không mua cho tôi màu nước tôi xin con bé bên cạnh mà nó khinh bỉ tôi ra mặt : Sao em không về bảo bố mua cho . Sau này bao nhiêu năm rồi , có rất rất nhiều thứ bố không thể mua được cho tôi - và cũng có thiếu gì những ánh mắt như thế đâu .Phỏng ạ . kết thúc cấp 3 tôi thực sự đã muốn khép lại mãi mãi những kí ức buồn về những rung động học trò ngớ ngẩn . Nhưng cuộc sống quả là biết trêu ngươi nhau - học đại học với tôi mà nói cũng không hề là thời gian dễ dàng - đến độ tôi bức xúc quá ở nhà luôn 1 năm không thèm đi làm . Lành dữ lo chi thế nghị khen. Đến khi đi làm thì những công việc ấy chỉ là tạm thời nhắm mắt đưa chân chứ tôi biết mình còn nhiều ước mơ và con đường phía trước lắm . Bản thân tôi ân hận về chuyện tình cảm của mình thưở mới lớn lắm lắm - chuyện PTA ko mấy ảnh hưởng còn những chuyện tình khác thì thật kinh khủng - thoát cấp 3 cũng là lúc tôi gạt nước mắt - dặn lòng phải quên đi và đi tiếp . Cũng giống bây giờ - gạt bỏ tất cả để đi tiếp . Hồi vào đấy bị dằn vặt mất mấy tháng trời - khổ tâm lắm ấy - đêm đêm cứ bị ám ảnh bởi cái suy nghĩ mình sẽ phải vào trường dân lập - Dung đen hồi đấy bảo mình chuyển trường đi - đã thế thêm lũ khốn ở lớp học thêm nữa - Dung Dịch thì chua vào mày không biết trường mày thế này thế kia chứ trường tao - rõ khổ cái tình trạng ấy- rõ là oan gia - kiếp trước ta nợ các người cái gì để đến kiếp này lại đi thích cái lũ chó gặm là các người . Khổ tâm y chang tốt nghiệp ĐH xong mà đếch thèm đi làm . Hồi đi học có lẽ mình phục mỗi ... mình - cái IC và Giang - IC bố mất năm lớp 12 thế mà nó vẫn không hề nao núng - cháu nó làm em thấy nhục nhã vì lớp 12 - suốt cả năm lớp 12 mình chỉ dành time để nghĩ về một thằng giai nào đó thôi . Ân hận lắm ạ - thế còn phục nữa là Giang - nhà nó không có điều kiện nhưng quả thật là lúc nó và mình đi học thì 2 đứa không sợ ai - giờ nó làm phó phòng lương cao ngất - chúc mừng bạn của tôi nhé . Ai bảo bố mẹ không tốt thì con cái không ra sao nào . thực ra nếu ra trường đi làm luôn thì cũng đường hoàng như ai thậm chí đường hoàng hơn nhất là nhiều nhưng mình bảo rồi - mình không chịu được cái nhục đi học chui rồi thì khổ sở bất mãn vì gia đình mất mấy năm - mình không chịu . Bạn bè học cùng khoa cùng lớp giờ đều chắc chân ở những chỗ rất ngon rồi . Tương lai rộng mở tan hoang . trường cấp 2 cũ mình chỉ hâm mộ em Kim , Hoàng Hằng và thích bạn Phương lớp H - cái dân này sau cũng không có ai học tiếng trung nhỉ - chuyên toán thì khó - nhưng chuyên anh thì rất rất có thể ngày xưa hồi bé mình học cùng lớp tiếng anh với thằng Hồng Dương - thằng này giờ cũng làm kiểm toán rồi - cả thế giới đi làm kiểm toán hả giời . năm ngoái mình đã cãi nhau với 1 thằng cha giám đốc công ty chứng khoán và vàng - cóc nhớ tên gì - đoạn Hồ Tùng Mậu - kết luận : em là phiên dịch làm mất lòng khách hàng nhất đấy - cám ơn lời khen :D . Muah . chửi nhau với một thằng Thiên phủ làm về đồ văn phòng phẩm quà tặng ... năm sau mình lại đi cãi nhau với một tên khác làm phó giám đốc công ty gạch men ; kết luận : cô làm ăn kinh doanh mà tính cứng bỏ xừ - phụ nữ làm kinh doanh nó phải mềm mỏng nhẹ nhàng - cám ơn - lại cám ơn lần 2 . còn đi cãi nhau với một thằng phụ trách vật tư tính hết sức nhỏ mọn và đàn bà ... vân vân và vân vân sau đó thì còn bao nhiêu vụ lình sình khác - tính mình bướng thì khỏi nói - bất cần khỏi nghĩ - nhưng cao cả hơn cả là mình quá bức xúc trước kiểu quản lý vụn vặt của các bạn tàu . Mình điên lên mà vẫn mềm mỏng được mới là lạ . và xác định tất cả những job ấy là quá lứa nhỡ thì mới làm thoai - không chả ai điên hơi đâu tự nhiên đi chui đầu vào rọ . Và trần đời mình thề trước cái xác sống của chính mình thì mình còn sống ngày nào - không đời nào mình làm nhân viên kinh doanh - công cụ kiếm tiền cho cái lũ ấy . nếu biết trước sự đời có lẽ tôi đã thi quách vào chuyên anh hoặc giả là chuyên toán - nhưng mà ngày xưa mình học toán ngu lắm . Ngu thật sự hoặc là sợ chả rõ - nếu ý thức được truyền thống gia đình thì không bao giờ mình chọn học tiếng trung để ... nghiên cứu phong thủy thay đổi vận mệnh gia đình mà sẽ cố gắng thi ngoại thương hoặc y - nhưng mà y thì lâu lắm mà bố mẹ mình thì nghèo - thế thì sẽ là ngoại thương hoặc cái gì đó về kinh tế hoặc là báo chí vì chót lỡ học chuyên văn - 3 năm - 2 mối tình - ân hận không kể xiết . Kĩ thuật - ân hận thì đã quá muộn . giáo viên ngày xưa biết mình học trường này trường kia cũng thái độ lắm - và cũng chính vì thế - mình phải học - học - học - học nhiều hơn nữa và đi vòng quanh TQ như Giang Nam như vân vân and vân vân ....nhớ anh Đẩu hu hu . Đi học quan trọng là có công cụ đầy đủ để mà học tập ngày xưa đến cái máy tính có nối mạng cũng là cả ước mơ cao vời vợi với mãi với mãi mà không tới . nếu tôi xác định được gốc gác gia đình mình thì không đời nào tôi chọn con đường mà 13 năm qua tôi đã đi . không đời nào . mà tôi không chịu ý - ngày xưa khoa có 2 đứa con giai - 1 đứa làm yamaha đứa khác gia đình có điều kiện cho đi tiến tu 1 năm bên nam ninh về làm bên TST gì gì đó . Nhảm nhí . các gái khác thì cũng rất ổn thỏa .Do quan hệ - do tự xin đều ổn - chỉ riêng tôi với nỗi niềm của mình tự làm khó cho mình trong một thời gian dài . 7-2008 --- 4 /2011 . làm cho neptune này làm phó phòng này làm canon này làm thương mại thẩm dương này - mới ra trường đi làm cho bọn buôn phụ kiện ô tô mà giời ơi - 4 năm trời nó học thế nào mình chả biết đấy làm tập đoàn than khoáng sản này làm điện này - ôi dốt kinh hoàng thi lần nào mình cũng phải lôi đi ôn tập cho các bạn kha khá thì xuất khẩu lđ - phó phòng - đi học thạc sỹ - mà mình thấy cái chỗ tiens ấy cũng bình thường neihan không cao - lại ghét bọn chém gió chắc bạn lớp chửng đi rồi chúng nó mới lại tuyển tiếp . thế còn các bạn bảo giỏi tiếng trung thì ying gai là nên tốt nghiệp các trường ngon phỏng ạ VD : Hanoi university ? sư phạm or something ? thì thưa ngoại ngữ nó là năng lực bẩm sinh và tự túc thôi . Nói chung về ngaoi ngữ và thể thao - âm nhạc thì mình không thua ai và sẽ không bao giờ chịu thua ai- mình đã từng dự định thi HSK để có cơ hội đi du học China vào năm thứ 2 nên đặt quyết tâm cao lắm ấy - sau đấy thì khoa không tổ chức đi thi - hơn nữa là năm đó môn Zhong Guo Gai Kuang của mình được đúng 2 điểm vì mình cóc thích học kiểu gạch đầu dòng và trả lời câu hỏi - bẩm sinh mà - 6 tuổi tác phẩm ưa thích đầu đời của mình là Andersen và có lẽ suốt đời mình mình cảm ơn cô Bạch Thanh Hằng và Vũ Bích Thủy - mình cũng thần tượng và hâm mộ đặc biệt cô Thu - cô Hà - Oanh - Thiêm khoa trung . Bất kể là thứ ngôn ngữ nào . thực tế là đấy hồi bé thì cứ đúng đến tuổi là tôi đi học thôi - nhưng có một thiên hướng đặc biệt từ bé là tôi thích sách lắm - thích truyện - từ hồi còn chưa biết chữ cơ - toàn mẹ và bà ngoại đọc sách truyện cho nghe . Bà ngoại và mẹ mà không đọc là thể nào cũng có đứa nhặng xị lên . 1,2 tuổi thì vẫn còn ngu si không biết gì . Một thứ thiên bẩm - nhưng đã bảo nhà chỉ toàn người nghiên cứu y học - buôn - kế toán - nấu ăn - có đâu lại nảy nòi ra một con dở hơi học chuyên văn yêu sách và ngôn ngữ . Bà ngoại tôi là một tư sản gạo cội nói chung bà tôi đam mê buôn bán mà người tốt tính vui vẻ lắm . Cả cuộc đời tôi - từ lúc tôi đi học đại học lúc nào cũng tâm niệm phải sống xứng đáng . tôi nghiệm ra tất cả những gì chúng tôi có - đều do bà một tay buôn bán mà ra . Chứ xưa các cụ tôi cũng không có gì - ông ngoại cũng là một tư sản cốt nhưng cũng chả để lại gì . ông tôi cũng vì có bà nuôi và cố gắng nghiên cứu nên cả đời cũng có công danh . Bà tôi cho tôi tấm gương về cách sống nhân văn - đúng là phúc đức tại mẫu , cho nên tôi cứ tâm niệm phải sống thật tốt để sau này con Đông Giang có cái mà nhìn vào - đời vùi dập thì kệ nó - trát bùn cũng kệ nó - cuộc sống ở thành phố lớn những năm 2011 là như thế nhưng ai đã biết con tạo xoay vần - ai đã rõ đến đời con cháu các bạn sẽ ra sao - ai đã thức được suốt 5 canh . con Đông Giang sau này có trách mẹ vì đã sinh ra con không nhỉ . em mình thi đến đít mà không chịu ôn tập gì cả - mình sợ nó quá - đành rằng cái xã hội này có nhiều phương thức để kiếm tiền lắm - nhưng có những cách mà nghĩ qua thôi đã rùng mình muốn die rồi chứ chưa nói gì đến làm . Cho nên hãy sống xứng đáng trước nhất với bản thân mình . ai đã rõ cái kẻ biết mình 13 năm trời mà còn mắng được vào mặt mình rằng mày hãy nhìn lại mày đi - thôi cám ơn - phật dạy - yêu người cũng là sai rồi . Thôi thì quên đi mãi mãi nhé - cho lòng được chút thanh thản - rõ là cứu vật vật trả ơn cứu người người trả oán ta thế . Thì thôi . Tiễn .