Chủ Nhật, 20 tháng 3, 2011

bạn Meothom và mẹ bạn ấy

ùi - vẫn nhớ những dòng trong blog bạn meothom - đại để bạn này cũng là nhân vật từng được chọn đi thi hanyuqiao và sau đó cầu hán ngữ của bạn ấy bị sập - cũng đi làm thêm từ thưở xinh viên như mình .
sợ anh chàng đạo mạo có vợ có con quá - kể cũng kinh kinh - mình kinh cả chính mình lúc bấy giờ nữa - thoát rồi vẫn thấy ghê ghê .
mặt mẹ mình dạo này nhiều nếp nhăn - chẹp chẹp - đi xa lập nghiệp kể ra cũng là một ý tưởng hay - vô đối . Miễn khỏe . Mình thấy bà già làm ở đấy cũng tương cả đối rồi - nên chuyển - làm mãi chán chết - số SPT hợp kinh doanh buôn bán có thiên trù hợp mệnh càng dễ bán hàng ăn - vào miền nam nắng ấm tốt với sức khỏe của mẹ . Mình ở đây đi làm kiếm tiền xây lại nhà  mở VPĐD kinh doanh buôn bán cũng dễ dàng rồi thường xuyên sang china ngó nghiêng và đặc biệt là để thỏa mãn thú vui trà bát bảo - ngon cực kỳ - mình là con sâu trà :)) - rồi đi học - cho thuê nhà - vào đấy mở tiếp cơ sở hai - vân vân - cuộc sống có quá nhiều lựa chọn   . LIÊN - vâng - nguy cơ đấy ạ . Nên cảnh giác với mọi loại nguy cơ .
Ôi hôm qua gặp lại bạn Dung 9I - học chung cấp 1 trông vẫn lù rà lù rù như con gà dù .
Mẹ bảo - mày nghĩ ai cũng như mày - đúng là mẹ sinh ra mình nên có tí hiểu hơn đứa khác :)) - và mình cũng không có ý định tớn lên đi lấy chồng ngay đâu . Hờ hờ . Mình cũng sợ một số bạn gọi là bạn nhưng thực chất rất dám đâm sau lưng chiến sĩ và vẩy muối vào mặt chiến sĩ lắm rồi , Không có bạn bè mãi mãi không có kẻ thù mãi mãi . Bạn giảng viên gì ngày xưa nhắn tin cho mình giờ làm giảng viên - rồi cũng chỉ để thực hiện chức năng lấy chồng sinh con thôi mà . Ôi nhạt - mình nhớ trà bát bảo TQ - đợi sang đấy sẽ mua một núi về uống dần - thèm lắm í - ngon kinh khủng dị .
Đi qua nhà cái Dung Dịch thấy mẹ nó ở đấy ngồi hắt hiu tội tội . Chậc hồi ngày xưa nghe nó kể chuyển thưở thơ bé của nó kể cũng tồi tội .
Lớp đại học từng có đứa nào đến nhà mình rồi ấy nhỉ : Lành , Bạch , Châu - cái Bạch đến vào một ngày mình bị bắt ăn cháo gà không cho gà đại để thế . Mình hồi ấy đi học như đi nghĩa vụ ấy mà - rõ khổ - chỉ vì cái bằng đại học việt nam - cũng chỉ vì chuyên văn - mẹ mình bảo mày nghĩ ai cũng như mày quả vậy . Đi buôn nhất đinh phải đi buôn .Ôi vẫn phải dùng con MSI này thật nhục mặt .
em dế dùng chót đời đã đi theo ví của mẹ về nơi xa lắm :)) - thật vui - tiễn em - thế là đành mua em mới . Lần này không phải là daddy mà là mẹ sắm bù - xem xem liệu có khá khẩm hơn không .
thấy mình rõ là đen như chấy -
nếu đi làm ngay từ thưở power point giờ đã lên quản lý rồi cũng nên - but it's ok .
ban power point ấy lương là 2,5m  các ban phải hiểu là suốt cả thời sinh viên mức cao nhất em được hưởng là 100k/ buổi - mày học thì học không học thì thôi - mặc cả chán chê - bố mẹ thì lúc nào cũng không có tiền - bạn bè sau 3 tháng lại thay lòng đổi dạ 1 lần nên không thể yêu cầu chúng nó phải hiểu mình cái gì được - cho nên cứ phải dựa vào sức mình mà đi . mình nghĩ chán chê rùi chả việc gì mà đi du học cứ ở việt nam mà làm ăn thui . hé hé - nấu nướng - trồng trọt sản xuất - mở cửa hàng - kinh doanh dich vụ thời trang quần áo .Giờ có quá nhiều nhân muốn đầu tư vào thị trường tiềm năng của Việt nam - với dân số 80 triệu dân và nhiều mặt hàng khác nhau - nhưng theo mình tốt nhất là cứ sản xuất ở Việt nam và đem đi xuất khẩu . Ý thức bọn Việt này chán lắm - trừ những tầng l lớp hiểu biết hẳn hoi .
ô mà từ hồi mình mới ra trường đã thấy đôi chim cu gáy này chăm chút cho nhau lắm rồi mà - phát khiếp - nào thì đan áo nào thì mua kem nào thì tặng hoa nào thì đưa đón =)) ôi hãy cứ đợi đấy cuộc đời còn dài :)).
mình đã được cuộc sống mở mắt đủ òi - nên là rất vui trước những đứa nào chưa được mở mắt .
Lạy chúa đời còn dài , 3 cái tết trước diễn ra rất buồn rồi và cả những cái tết trước trước nữa khi mình còn là nữ sinh cấp 2 cấp 3 không có xiền và không có quyền . Mỗi tuổi thơ là vui sướng vì không cần tiền và đại học là vui sướng vì tiền không quyết định tất cả . Chậc - mọi thứ giờ khác quá rồi . u quí của mình . Thấy bất lực với cậu em yêu quí của mình - ôi chán thế . sao chị nó tự lập thế mà thằng em thì không có chút ý thức nào nhỉ .
ngày xưa giang và em còn hỏi nhau sao cái bọn có tiền nó không chịu học nhỉ - do ý thức cả thôi - không học thì không tiến xa được - nguyên tắc là như thế .
mẹ con Dung bán hàng chính ra cũng nhàn - mình nhớ câu chuyện kể về những người đến nhà nó mua đồ chơi - có những người không đủ tiền mua đồ chơi cho con - haiz - câu chuyện kể cũng buồn .Con đấy may mắn sao không học chuyên văn chứ cỡ nó mà vào chuyên văn Trần Thành thì cứ gọi là thui chột một đống - cháu nó khen mình xinh và chê con Hằng chả được điểm gì đúng là thạc sỹ chuyên nghành quản trị kim yêu bà ngoại - nh doanh con nhà bán đồ chơi có mắt nhìn người hơn đứa khác :)) . Nó chê cả chị em đóng bánh :)) .
ô mẹ kể ngày xưa có 1m mà cũng phải vay khiếp cả đời nghèo khó . Mà cũng không có chí làm giàu , bà mẹ tài ba thế mà bà con chỉ biết bươn chải xuông - đi làm mãi mà vẫn không lo nổi thân ---> nói người lại nghĩ đến mình - không phải do mình - do thời thế nó thế - chứ nếu không có 10 tháng xì tốp và 4 tháng xì tốp tốp con đường Liên đi đã khác .
bà ngoại kể nhà cụ ngoại cũng nghèo rất nghèo mà - em yêu bà ngoại rất yêu bà ngoại - cho nên cũng cóc thích ai nhìn mình dưới góc độ trẻ con - tôi không phải trẻ con đâu thưa anh . Tôi hết trẻ con từ lâu rồi - xì , từ thời các anh còn đang đi học con này đã tự lăn lộn đi làm rồi . Cho nên đừng - chớ bao giờ coi mình là trẻ con - cơ bản mẹ và bà ngoại mình không dạy mình thế .

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét