thời đến thì người câu cá và anh hàng thịt thành công dễ , còn vận qua thì người anh hùng nuốt hận nhiều - tôi hận lắm - tôi hận vô cùng - tôi hận kinh khủng đi từ nỗi hận này sang nỗi hận khác
hồi đi học tôi hận gia đình - hận điều kiện học tập sống khổ sở - tôi hận vì tôi đã học trường đấy chứ không phải bất cứ một trường nào khác - nếu học tập ở một ngôi trường khác - và với những nỗ lực lúc ấy thì tôi đã thành công hơn rất nhiều - có thể đi thi Hanyu qiao - có thể tự lập ngay lúc ấy và học được nhiều chuyên nghành khác hơn - thậm chí là hợp tác làm ăn luôn cũng được . Không phải quá đỗi khổ sở vất vả , phải đi làm thêm bằng cách dạy gia sư mạt hạng khổ lắm ấy .
nhưng ra trường thì những cái sự khổ ấy không tồn tại nữa - đồng thời là cái vận nó cũng qua . Tôi ôm hận nhiều - ôm hận mà không biết làm thế nào thoát ra . Đến công việc thứ 2 - doanh thu lớn hơn rất nhiều - tôi có thể kiếm 7m -10m một tháng hoặc thế nào nữa không rõ . Nhưng cái tiền đấy chẳng nhẹ nhàng gì . Hơn thế - nếu cứ tiếp tục tôi sẽ xóa sổ luôn những gì đã qua . Xóa sổ luôn ấy . Mà như thế thì bản thân tôi không còn chút hưng phấn - nên phải chọn . Phải chọn một con đường khác cho chính mình .Tôi là một đứa có ý chí kinh khủng - đặc biệt khi hoàn cảnh bắt buộc mình rơi vào một thứ nghịch cảnh đau xót thì mình lại càng biết vươn lên . Hồi tôi 18 tuổi đứng trước sự đổ vỡ của gia đình và tình cảm - tôi đã chọn cách đứng lên và đứng trên đôi chân của chính mình - từ lúc ấy trở đi tôi mới khám phá được ra con người tiềm ẩn bên trong của mình - đầy sức chiến đấu và nghị lực phi thường . Khó có thể dùng lời nào để diễn tả những năm tháng đi học - những khó khăn và những ấp ủ - nhưng khi nó đi qua rồi tôi sẽ không nuốit tiếc - bởi tôi luôn biết mình có thể tiếp tục con đường với những nỗ lực của ngày hôm nay và của tương lai
Zi ji zi bi bai zhan bu bai .
hồi đến dạy cho em Thìn cậu em ấy bảo với chuyện học hành thì anh không tính toán nhiều - tôi thực tế lúc ấy bí tiền nên phải đi dạy mà tôi bảo mà vạn bất đắc dĩ mới xin tiền học phí và vé xe bus thôi - còn mọi thứ tôi đều dự trù sẽ làm bằng tất cả sức mình . Tôi cũng không rõ cố gắng nhiều như thế thì mục tiêu ra trường của mình là gì .Nhưng chắc chắn sẽ là phải tiến lên phía trước tiếp tục khám phá những năng lực bản thân và cơ hội mà cuộc sống có thể cho mình . Cố gắng - phải luôn cố gắng - nếu không cố gắng hết sức - bạn sẽ không biết mình đi xa được từng nào - không khám phá được hết những năng lực tiềm tàng của bản thân --> đó sẽ là một điều khiến bạn ôm hận 1 đời . Tôi chưa bíu rìu gia đình để phải quá bận tâm lương tháng 20m hay 30m - và tôi vẫn sẽ làm việc cật lực - đủ để chèo lái con thuyền gia đình - đủ để những nỗ lực của mình không bị gián đoạn - đương nhiên là chưa thể giàu có vật vã được . Nhưng tôi cũng thấy quá nhiều người giàu rồi - và tôi thấy chả cần vội vã với nó - có vội cũng không được .
Đã bẩu rồi - có 3 thứ tôi không hề vội vã - thành công - giàu có và tình ái .
Và có thật nhiều thứ khác mình cần catch ngay ngày hôm nay hơn .
4 năm học nhọc nhằn ấy đã dạy tôi cách vươn lên trong những hoàn cảnh cực kì khó khăn thiếu thốn mà vươn lên ngạo nghễ ngẩng cao đầu ấy - đến khi trở về gia đình thì tôi hoàn toàn không thấy lại được cái tinh thần samurai ấy nữa - cũng có thể là tại lười lê bước rồi . Ôi nhớ lắm những nỗ lực của chính mình .
Nhớ đợt làm dạ hội cứ bò đi bò về nhà mình và nhà IC - không tin được . Không tin được .Không tin được .
Nhớ hôm kết thúc lớp trưởng đèo mình về chắc tại khâm phục mình quá nên muốn xem con bé này gia đình nó thế nào mà lại thế - vừa về vừa khóc lóc sụt sùi - nhưng khi thời thế qua tôi đã phải chấp nhận quãng thời gian cực cay đắng - cực chuối . Đã chấp nhận đã chấp nhận - và giờ đang cố gắng để tìm lại giấc mơ hôm nào . Ôi con đường tuổi trẻ ,
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét