sáng sáng đi làm , đeo headphone ( có tí nguy hiểm but makeno :P) nghe cái này , và thấy mình có thể nhìn thẳng vào giấc mơ con trẻ , nhìn thẳng vào trái tim thành phố .Thấy mình trở lại làm con bé thích đọc chuyện cổ tích Andersen - thấy người lớn nghèo lắm chả có gì , chỉ có mẩu hiện thực cứng queo như mẩu bánh mì khô . Ko pinochio và cũng chả có nàng tiên cá . haiz
Giữa cuộc sống bề bộn 黑白不分 ,vẫn thấy mình càng ngày càng " tử tế hẳn hoi "ra( từ của grandmom ) - ô đương nhiên rồi . Sống là phải biết chọn cho mình một con đường để đi chứ . So cám ơn tất cả các cô tấm và những bà dì ghẻ đời tôi :)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét