Thứ Ba, 8 tháng 3, 2011

must

phải thật mạnh mẽ để đáp trả những yêu cầu và đòi hỏi của cuộc sống và công việc .
mình không hiểu tại sao các bạn sony lại thiết kế nút zap in và out trên thân máy làm gì và có nghĩa lý gì nhỉ. Hỏi chấm .
mình nhớ là mình đang nghĩ gì đấy .
À đúng
mình đang nghĩ là mình sẽ phấn đấu trở thành giáo viên dạy aerobic hoặc là múa bụng giống kiểu Tú hitle ngày xưa - nhờ có Tú mình đã nổi tiếng toàn khối lớp 10 ngày xưa vì nhảy dây quả đỉnh :)) và tuyệt đối không đi kèm buôn bán trong phòng tập không tiêu hóa được cái bọn Quán thánh - tổ sư chúng nó - lúc đấy mình đã bí lắm rồi mà thò mặt ra đấy chúng nó lại còn làm khó mình . Kỉ niệm thật khó quên - và 4 năm mình vẫn luôn được học sinh giỏi mà ... không cần học và không cần phải xin thày được 6,5 môn thể dục . Trời . Đúng là nền giáo dục giỏi và khá :)) giỏi và khá .
thằng cha Quảng tây ngày xưa bảo mình em tốt nhất nên làm tài vụ - chả tài vụ khỉ gì hết . Mình hồi đấy cũng có tí cân nhắc - thằng cha này khéo mồm chắc chắn không hợp mẹ - có vẻ cũng giống em mình - thích nấu ăn buôn bán chắc hợp với bố - thêm vụ năm đấy thị Bích lấy chồng Đài loan làm lòng mình cũng hoang mang  - xin lỗi hoàn cảnh xô đẩy - suy nghĩ linh tinh trong phút chốc chứ 25 cũng chưa có ý định gì ngoài tiếp tục trả thù và trả nợ cuộc sống .Mà số tử vi có chồng mà - riêng những thể loại chã 25 năm không tin vào số phận thì ... kệ mẹ nó - mình tin cuộc sống luôn diễn ra có lý do . eveything happens for a reason - vì mình đã từng rất rất đau khổ và tuyệt vọng mà chả rõ lí do gì - và tử vi đã giúp mình lý giải điều đó - rõ ràng như một công thức cuộc sống - đương nhiên công thức là công thức  . Có đứa còn dám bi bô với mình chứ ; mày nên tìm một thằng chồng gia trưởng - cái gì cũng có thời điểm của nó  - a cũng biết đấy . Mẹ , mày con cháu nhà nào mà dám len mặt với tao thế con ỉn - đúng là không biết mình là ai .
hờ hờ thế là lại vừa trải qua 3 năm vô nghĩa - 3 năm phiêu bạt từ 2008- 2011 . Em mình cũng sắp hoàn thành cấp 3 nhớ ngày nào còn lụi hụi ôn văn cùng ku cậu . Giờ lớn lắm rồi- xinh trai lắm rồi - trí thức lắm rồi - đầy đủ lắm rồi - uầy uầy từ một bé con đáng yêu anh đã rùng mình trở thành một chàng trai 17 tuổi trí thức lẻo khẻo mông to . >:D< Học sinh phan đình phùng nhé - học cùng trường Tùng Dương .Mình yêu tuổi thơ - nhớ tuổi thơ - quãng thời gian gần như duy nhất không phải đau đầu tiền nong - duy có vài lần ông khốt bỏ nhà đi - mình sợ quá toàn xực cơm với dưa xong len lén mở tủ của mẹ ra đếm tiền xem nhà còn bao tiền - đúng là trẻ con .
mình xin nghỉ cũng đúng - cần có thời gian dạy bảo thậm chí là an ủi - vì mình bị hiểu và thương em mình và nó chỉ nể chị thôi >:D< . Và mình cũng có kinh nghiệm đau thương xương máu suốt 7 năm giời - mình hiểu rất rõ điều gì là cần và không cần thiết . Chúng ta mong chờ điều gì từ nền giáo dục XHCN này - từ thị trường lao động này - thiếu gì và thừa gì và cần khắc phục gì .
lăn lộn việc này việc nọ - cũng đã quên đi rồi những hận thù ngày nào - haiz , dù gì , đi đâu ta vẫn có một mái nhà để quay về - một cái bếp để nấu nướng - để nộp tiền gaz , xăng , điện , nước và để thấy mình có thể thất nghiệp nhưng không vô gia cư =))=))=))
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét