Thứ Ba, 8 tháng 3, 2011

nhớ

nhớ cô gái Hà nội từ bé đến lớn không biết phải chuyển nhà biết bao nhiêu lần không biết phải bao lần chứng kiến cảnh bố mẹ cãi vã - đủ đề tài - chưa bao giờ có bữa cơm tử tế vui vẻ - thậm chí còn chả có cái phòng tắm ngon í  - có đợt ngập nước là cả tuần hết tắm - chưa có đến cả một cái bếp tiện dụng - cô gái hà nội cũng chả có quần áo đẹp - chả có tiền mà mua đồ ý - toàn nhìn theo bạn bè thèm thuồng ghen tị - từ bé đến lớn toàn ở trên gác xép . Được đúng đi công tác ở nhà trọ khách sạn mới thấy cái phòng tử tế nó là như thế nào :)) .
Về học hành điều kiện học tập mà nói thì ngày xưa có đúng cái máy học ngoại ngữ ghẻ ghẻ mua ở chợ đồng xuân nhé - thư viện trường lục tung cả lên không có nửa quyển sách tiếng trung - ngày ấy mà với được cuốn sách tiếng Trung nào thì mừng quá bắt được vàng . Nhớ sinh nhật cô Phượng lấy 1 quyển đi tặng cô ấy  - cô ấy vui 1 thì mình vui 10 .
nhớ có đợt đi làm thêm - cái đầu tiên vác về là một cái chảo vì cái cũ làm rơi bị gãy cán .
em cô gái Hà nội hồi bé còn bị bỏ đói đến suy dinh dưỡng kìa . Nên đi làm cũng xót em - phải dành dụm mua ngay cho nó cái máy tính - nhưng mà nó không hiểu - vì nó bé - chứ còn cái thể loại mang danh chuyên văn sống 25 trên đời mà còn không hiểu đạo lý , không thông cảm hoàn cảnh bạn bè thì thôi miễn chê- nó chả nhớ gì đâu nó nhớ mỗi con bé bố làm cục trưởng cục abc thôi - ôi clean out my closet nhớ mỗi nó đã lấy được chồng - job tử tế còn bạn nó 25 năm chưa yêu ai và vẫn bị đời hành nghiệp hành thôi  . Nhớ trước khi đi thực tập tung tẩy đi mua đủ thứ giày cao gót , áo vest phấn son các kiểu với nó để đi thực tập cho hoành tráng . :)) - ôi tôi gần như chưa bao giờ quên những gì ngày hôm qua mình đã trải qua .
cô gái hà nội từng không biết bao lần dắt xe máy trên đường nước mắt nuốt vào trong .Hồi bé nhìn thấy bạn bè có xe đạp mình đến cái xe đạp tử tế mà đi cũng không có - cũng có nhỉ - nhưng mãi về sau bị mất xe mới được như thế . Không bao giờ có những bữa ăn sáng tử tế .
Cuộc sống không bao giờ là màu hồng .
Nhưng con không chê cha mẹ khó - chỉ đến độ bất nhẫn thì mới không chấp nhận được thôi . Nhiều lúc bất lực không làm gì được - không khóc được nữa kìa . Đi làm chịu nhục để mừng đám cưới bạn để rồi nó nói vào mặt : mày nhìn lại mày đi . Khốn nạn - chuyên văn đã dạy con người ta vô tình thế sao .
Mà cái đáng buồn cười là hồi đi học dù thiếu như thế nhưng người cho luôn là mình - mình có nhiều thứ hơn cả các bạn nhà giàu hú cơ - cũng chả phải đến lúc ấy đâu - từ bé đã thế rồi - từ hồi mình còn học cấp 1 - mình học cùng bạn Thanh Loan bạn này sau này lại học cùng cả Diệu Trang ở Trần Phú - nhà con bé giàu nứt - có khách sạn mặt đường mà . Thực ra đời ông bà ngoại Liên vẫn ngon - chỉ đến bố mẹ là biến thái ra thế thôi -âu cũng là cái sự đời . Thế đấy - người ta thậm chí đã từng nhắn tin xin mình cơ hội cơ - từng hỏi mình lọ chai cơ . Không tự hào gì đâu - chỉ thấy chua xót là life is so unfair thật .cho nên sau này bố mẹ so sánh mày không thấy à - nó học dân lập nó đi làm rồi đấy - nó thế nọ nó thế kia . Ông bà không hiểu là tôi sống hơn 20 năm đầy thiếu thốn và đau khổ à - tôi sống tử tế làm người là đã ngon lắm rồi . Cái bằng ấy có gì mà to - đổi bằng mồ hôi nước mắt chứ ai đã mua được . Ông tưởng bỏ chút tiền ra xin cho tôi vào là xong ấy à ....
Nói chung rất nhiều sự vật vã nhọc nhằn mà không ai hiểu nổi =.=
Chơi thể thao à - làm gì có tiền - nghệ thuật á mơ đi em .
thưở ấy đúng là chỉ mong ra trường để trả thù đời >"<. Để chăm sóc bà và nuôi dạy em không bao giờ phải đi lại con đường mà nó đi . Nó không bao giờ được phép biết đến nỗi đau nỗi nhục và cái đói  của chị nó .

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét