Thứ Năm, 24 tháng 3, 2011

thằng ku gà nhép và chị liên nhép

khổ lắm - có lúc tôi cũng ân hận vô vàn
tôi nhớ cái thưở mới thi tốt nghiệp điều kiện triết ấy  - dành 2 ngày để ôn :
chiêm nghiệm lâu dài - bỗng chốc giác ngộ em thì " con cò mày đi ăn đêm "
2 chị em năm đó thật miệt mài - đáng lí em tôi vào Phan Đình Phùng rồi thì tôi hoàn toàn có thể bước tiếp đi tiếp với những cơ hội mà bạn bè mình giới thiệu - power point làm dao you lương không thành vấn đề vì tôi có thể học tiếp chuyên nghành khác - nghiên cứu và tìm hiểu những lĩnh vực khác - ngôn ngữ khác  . Nhưng cái điều tôi không mong đợi đã đến - thế là công sức miệt mài 4 năm trời đổ xuống sông xuống bể . Tôi không muốn không muốn nỗ lực của tôi mà người ta cho là bèo dạt mây trôi .
3 năm qua tôi không ân hận nhưng tôi thấy bí bách bất mãn và bất lực - bất lực thật sự .
chẳng nhẽ những cố gắng không ngừng nghỉ trong suốt 4 năm lại đổi lấy một kết cục buồn thế này sao , Không thể - không thể - không thể .
nếu miệt mài tiếp tục chắc chắn giờ này tôi đã có một vị trí vững chắc
nhớ là ngày xưa không được đi thi học sinh giỏi - không được làm luận văn và cũng không bao giờ có học bổng - tôi cũng nào có dám đòi hỏi - vẫn nhớ mình làm sao mà được vào trường .
Khổ như thế - nỗ lực như thế để cuối cùng thành ra như thế tôi không cam chịu tôi không cam chịu tôi không cam chịu .
ôi cái đích người phụ nữ thành đạt giờ đã đi đâu về đâu rồi .
Ô này ngày xưa mình và thằng Trường " lông " nhà Chính vẫn hay đi thi học sinh giỏi ở PĐP đấy lạy chúa - hồi đấy thi xong thì không bao giờ mình xem điểm vì đã có bè lũ hâm mộ " hoa khôi khối 11 " xem hộ =))=))=)) .
Điểm bao giờ cũng kém - ân hận - có học gì đâu . Tôi bắt đầu lười học từ năm lớp 7-8 ăn chơi lắm kìa .
Thằng Trường lông này sau cùng trường với mình lạy chúa - có hôm còn được bạn Nhạt nhắc khéo là nó nhìn thấy mày ở trường đấy - hãm >"< . Nhảm .
Voi bản đôn thì trượt đại học - xứng đáng thôi - kẻ ác làm điều ác phải bị nhận quả báo . Nhưng do gia đình có điều kiện nên đã chạy chọt và lại tiếp tục được cắp sách đến trường :). Dù sao cũng đủ để thấy có quả báo thật các đồng chí ạ .
3 năm qua dở hơi y chang 3 năm học Nguyễn Trãi ấy .
Vậy từ nay xin hãy sống để đừng bao giờ phải nói lời hối tiếc .
hôm nay trời nắng chang chang mèo con đi học chả mang thứ gì - chỉ mang đúng mẩu bánh mì cầm theo cả một bút chì con con . Muah muah . Lon ton .
ôi ,tôi đến gãy cổ vì lắc lư theo nhạc mất .

The Offspring - Why Don't You Get A Job? - 

Woodstock '99


ở đời phải biết mình là ai chớ .
thực ra mối quan hệ giữa mình và em Nhạt thực ra cũng đi về 2 phía từ lâu rồi - mà như thế lại tốt cho cả 2 - mình có những mối quan hệ mới cũng bổ béo - quan trọng là chúng nó nhìn nhận chính xác về mình hơn . Cũng tốt . Quá tốt .
kin nhỉ nhớ ngày xưa học lớp 12 là chỉ chạy từ lớp học thêm này sang lớp học thêm khác cũng đủ chết - chả có thời gian chút nào cho bản thân - lười như chấy nên lên đại học mình chăm bù . Chăm mỗi ngày ngủ 4 tiếng là đủ hiểu rồi đấy mà thưở ấy khó nhọc lắm - dưng mà nó tự do và có tương lai . Mấy năm ra trường trong đầu chỉ văng vẳng : Đi về đâu hỡi em - giữa muôn trùng khơi etc . ak ak tít te ,
rồi thì đi bán đồ mĩ nghệ - đã đến hỏi rùi - e hèm - kinh lém - định đòi 900k cơ - xong tính đi tính lại ko có time nên thôi - vâng thời xinh viên nhọc nhằn của tôi đấy .
hồi lớp 7-8 sách gối đầu giường của mình là Cha ơi và Đừng bao giờ xa em - ak ak đừng coi thường teen gal 13 tuổi nhé . 1 năm trước là đã dậy thì rồi - với mình lúc ấy dậy thì là điều gì đó rất đáng hãnh diện . ak ak . và có ngực nữa haiz . Trẻ con thú vị không nói chung là hết sức háo hức với những thay đổi của cơ thể - háo hức lắm ấy - tự hào - thấy mình người lớn - vui kinh - hồi đấy có 3 đứa trẻ ranh chơi với nhau : mình , ánh , hằng - đầu tiên là con Hằng - sau đó là mình và Ánh  - trừ có lông nách ra . Nhưng càng lớn càng thấy cái sự này nó phiền phức .:((.
mình nhớ chính mình thưở ấy - và nhớ cả cuộc sống lúc ấy - tuy là nhà vẫn nghèo nhưng mà thấy cuộc sống nó trong sáng và bản thân mình cũng hết sức  tươi mới- Teengal Trưng Vương mà  . Xã hội phát triển đã cho cuộc sống một diện mạo mới nhiều trăn trở -  phức tạp - nhiều stress - đau đầu và cạnh tranh .
Đương nhiên là giàu có và ranh giới giữa giàu và nghèo càng rõ rệt - Vẫn có những người không đủ ăn trong khi kẻ khác có thể kiếm tiền từ vô vàn các nguồn khác nhau trong cuộc sống . Cho thuê nhà - chơi chứng - buôn hàng - sản xuất - thương mại - bất động sản ..... vân vân .
công nhận là thưở thơ bé mình quá ngây thơ ngu ngơ ngớ ngẩn ngây dại ấu trĩ hư vinh và đến bây giờ .... vẫn thế . tại sao - đáng lý tầm cỡ 12,13 tuổi nên tống cổ mình đi làm thêm hoặc học nữ công gia chánh làm bánh và thể thao mình sẽ biết quí thực sự những điều mình có . Lạy chúa tôi  - ngu ngơ ngớ ngẩn không thể tha thứ được .
cái quan trọng ko phải là trường chuyên - cái quan trọng là time đó ko biết cố gắng sống hết mình và có ích nghĩa là thế nào - lạy chúa . 

Không có nhận xét nào: