Thứ Năm, 28 tháng 7, 2011
15 tuổi - 18 tuổi
kết thúc những năm tháng cấp 2 không lấy gì làm oanh liệt - mình rơi vào một trường cấp 3 khá tệ hại và phải học những bài học khác mà chưa ai dạy mình .
Và vẫn loay hoay trước chuyện tình cảm , gia đình ... thật ngốc nghếch - bố mẹ mình không đủ trình để hướng nghiệp cho con cái rồi .
Đáng thương và đáng giận , đáng giận vô cùng vì họ luôn háo danh , tham tiền nhưng không bao giờ quan tâm thực sự đến những gì mình cần , đáng thương vì cuộc đời khổ sở và thiếu thốn .
bố mình sinh ra trong một gia đình nghèo đông anh em - học hành không đến nơi đến chốn bản thân cũng không có tài năng gì nổi trội còn mẹ mình sinh ra trong gia đình tư sản thời tàn - học hành cũng vớ vẩn , tính khí khá bất bình thường - đại khái là không có chữ nhẫn . Mà ở đời này - phàm muốn thành công - cần rất nhiều những chữ nhẫn .
Mình ... yêu =)) . Đương nhiên đến mấy năm sau có đủ trải nghiệm thì ta không coi nó là yêu nhưng thưở ấy mình cứ đinh ninh mình đang yêu - yêu mãnh liêt là đằng khác - và quên sạch rằng mình cần có một tương lai và phải học cách yêu bản thân trước nhất . 3 năm mình bỏ mặc chính mình - gia đình và chuyện học tập ở trường - rất là đáng trách . Cạnh đó bố mẹ vẫn thế - sau khi xây xong nhà thì cãi vã là quên sau 7 năm ở nhà cũ và 1 thời gian thay đổi thì 15 tuổi mình lại có nhà mới .
Trường mới .
đáng tiếc là rất đáng buồn chứ không như thưở trẻ con . Mình đến giờ cũng không có cái ảnh nào của thưở ấy cả .
Bạn lớp 12 có Dung Dịch này , Nga này , Thư này , Hiền này .... trong đó gia cảnh nhà DD là có phần giống mình hơn cả - cho nên 2 đứa tìm thấy nhiều điểm chung kinh khủng .
và mình có sinh nhật đầu tiên năm 16,17 tuổi gì đó .
mùa hè cuối cùng :
Dưới hàng cây ....
à không hiểu sao ngày xưa bọn cấp 3 toàn gọi mình là vịt lũ này con em của những thế hệ buôn thúng bán mẹt ... nên là chậc chậc . Nhưng trưởng thành là tránh nhiệm cá nhân rơi vào môi trường nào thì cũng phải sống và thậm chí sống tử tế hẳn hoi - mình thưở ấy vẫn chưa sài được thần chú : đi với bụt mặc áo cà sa đi với ma mặc áo giấy - vẫn ngây ngây thơ thơ - hiền hiền đần độn :|
15 có thi CVA hẳn hoi đi ôn hẳn hoi nhưng không cố gắng - mình hoàn toàn không thấy có ảnh hưởng gì nếu không đỗ CVA - thật tình ý thức lúc ấy quá tệ - 9,25 là kết quả của anh em lúc ấy .
Không ai như gia đình ta . Năm 18 tuổi mình vẫn thường xuyên phải mua quần áo từ những shop ghẻ ở đồng xuân và điều đó làm mình tự ti vô cùng .
Năm 17 tuổi cũng thế ... khi đó mình đang tương tư :) - khổ thế đấy - đã nghèo đã khổ lại còn tương tư
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét