Thứ Năm, 28 tháng 7, 2011

18 tuổi

mình thực sự tỉnh ngộ sau 1 lần xin đi bán kem . Có lẽ là hơi muộn nhưng còn hơn là không bao giờ - và nhận ra chỉ có học tập điên cuồng mới thể có tương lai . Thế là học đi học . 2004 - mình có một môi trường mới - với giảng viên và những người bạn tuyệt vời và hơn thế mình cũng lột xác dần dần cho phù hợp với môi trường mới này . Không phù phiếm - không lẩn trốn - kiên nhẫn đi lên từng bước và đối mặt với tất cả những khó khăn của cuộc sống sinh viên gian khó .
những giấc mơ được sống được học tập được cống hiến và được vươn ra ngoài biên giới lúc nào cũng ám ảnh mình cả đến trong những giấc mơ 4 năm . mình không bao giờ biết đến nghỉ ngơi là gì . Tuy nhiên lại có một nỗi buồn khác . điều này đã được chia sẻ với người bạn cùng khoa khác lớp - người dũng cảm - lớp 12 - bạn ấy cũng gặp phải một cái khủng hoảng gia đình - không giống mình nhưng phải nói là bạn ấy dũng cảm hơn mình quá nhiều so với cái thời điểm ấy . Mình lẩn tránh còn bạn ấy đối đầu .
4 năm sau mình ra trường - để lại sau lưng tất cả những nhọc nhằn gian khó của một thưở sinh viên - bằng khá - chưa bao giờ có học bổng - đại học không danh tiếng - nhưng mình không bao giờ thấy hối hận hay tự ti về điều đó - chỉ duy nhất bố mẹ mình . Duy nhất .
---> có lẽ nên săm hình này lên tay
mình không còn thẻ sinh viên và CMT nữa roài . Chưa bao giờ có hộ chiếu và bằng lái xe . khó khăn đến cả thẻ thư viện cũng phải tiết kiệm - sao sinh viên lại đói nghèo đến thế kia chứ . Ôi . Lúc nào cũng mong sớm thoát khỏi trường để xóa đói giảm mèo .Khổ quá :( - rưng rưng . Hồi ấy muốn đổi tên - năm 18 tuổi vì đã thấy cái dư vị của đau khổ lẩn quất trong ... mối tình đầu điên thật và gia đình nghèo hay lục đục và thấy buồn . Khổ thế chứ lị trẻ trung việc gì mà phải khổ . Thưở đấy nhớ nhất là lớp học thêm - và các bạn khác - rồi thì cũng chả tránh được quả báo - đời mà. Tại sao - nhưng quá thực hồi mới lớn mình ấu trĩ vô cùng không nghĩ học là điều cần thiết đâu - haiz , ấu trĩ như mình kể cũng hiếm . Âu cũng là cái giá phải trả cho 7 năm sống ấu trĩ .Nếu biết chú tâm học hành tử tế - miễn đi màn mơ mộng tương tư thì tiết kiệm được vô số thời gian tuổi trẻ - bét nhất không đi hát hò nhảy nhót kiếm tiền ngay từ tấm bé được thì cũng phải được thủ khoa trường này trường nọ - du học nọ kia sành điệu dăm ba ngoại ngữ - lại đi học chuyên văn thế mới bảo ấu trĩ thành máu bố nó rồi . thần chú tuổi 18 : và nàng biết rằng nàng chẳng thể dựa vào ai khác ngoại trừ chính mình . nhớ đến sự kiện trước khi đi học và sau khi đi học . 18 tuổi tự trọng đủ nhiều để thấy rằng việc từ bé đến lớn cứ phải mặc đồ đi xin dùng đồ đi xin thật nhục nhã - có những người cả đời không biết đến 2 từ tự trọng là gì - nhưng chắc chắn - danh sách ấy không có mình .

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét